HÔN MIÊN - Trang 117

thuyết vườn trường, Dương Hi Lạc từng nói với cô một câu mà cô ấy rất
thích trong tiểu thuyết – Thích một người chính là ở trong dòng người có
thể thấy người ấy, người khác chỉ là cảnh nền mà thôi.dien dan le quy don.
com

Lời kia vừa đau vừa lỗi thời, để vào lúc này thì như lúc buồn ngẩng đầu

lên nhìn trời, nhưng bây giờ cô chỉ cần, chỉ cảm thấy muốn cười, không
phải buồn cười vì câu nói đó, chỉ muốn cười bản thân mình.dien dan le quy
don. com

Cô cũng chỉ ngây người mấy giây, Giang Thiếu Thành đi tới trước mặt

cô, “Quan hệ của anh với Lương tổng thật không tệ chút nào.”

Trước cô đi cùng anh, anh cũng chỉ là chào hỏi cùng người, nhiều nhất

dừng lại phiếm vài câu, mà với Lương tổng lại cùng uống rượu thoải mái
tán gẫu, chắc hẳn quan hệ lén lút rất tốt, nếu không với tính cách như thế
sao có thể làm chuyện như vậy.

“Tạm được.”

Tác phong anh vẫn thế, không trực tiếp đưa ra câu trả lời, luôn luôn giống

thật mà là giả.

“Anh ta hẳn là bị anh lừa rất lâu rồi chứ?”

“Cái gì?”

“Anh ta khoe khoang coi anh là bạn tốt của anh ta, mà bạn bè anh rất

nhiều, mà thậm chí anh trai tôi còn không phải một trong số đó.”dien dan le
quy don. com

“Em muốn nói anh trai em rất ngu ngốc, dễ dàng bị lừa sao?”

Cô nhìn anh chằm chằm, “Giang Thiếu Thành, anh đừng quá đáng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.