Chỉ là bây giờ nhìn mẹ có vẻ không buồn không lo, cô lại cảm thấy, hình
như vậy rất tốt. Nếu không mẹ biết tin anh trai mất tích, sẽ khó chịu tới mức
nào, cộng thêm với tin hôn nhân của con gái tan vỡ, chắc chắn sẽ không
chịu nổi!
Thẩm Tâm Duy trận trọng với mẹ, nói chút chuyện cười cho mẹ nghe,
hơn nữa mẹ cười vui vẻ nhìn cô. Lúc ăn cơm, Thẩm Tâm Duy vừa dỗ vừa
lừa, mẹ cũng ăn khá nhiều.
Sau khi ăn xong, cô đi bưng nước, rửa chân cho Diệp Thục Phương.
Chân của Diệp Thục Phương không đẹp, bị các bệnh ngoài da, móng tay
chân rất quái dị. Trước khi bố qua đời, bố luôn cắt bỏ móng tay móng chân
cho mẹ, hơn nữa vì móng quá dày, chỉ có thể khi bị sưng, dùng kéo với dao
từ từ cắt.
Sau khi bố qua đời, chính là anh em bọn họ cắt móng tay móng chân cho
mẹ.
Mẹ rất thông minh, ngồi yên đấy, để cho cô cắt.
“Tâm Duy thật biết nghe lời.” Diệp Thục Phương đột nhiên cảm thán,
“Thiếu Thành đâu rồi, tại sao nó không về cùng con?”
Đột nhiên cô thấy chua xót, “Anh ấy rất bận, đi công tác rồi mẹ ạ.”
“Đàn ông mà bận là tốt, con cũng nên đối tốt với nó, nó sẽ biết, mới có
thể về nhà.”
Thẩm Tâm Duy gật đầu, “Con biết rồi, con sẽ đối tốt với anh ấy.”
“Thiếu Thành là một đứa ngoan……”
Cô kiên nhẫn cắt móng chân Diệp Thục Phương, nếu như một thời gian
không cắt, móng chân càng dài hơn, Diệp Thục Phương đi giày sẽ cảm thấy