HÔN MIÊN - Trang 220

Vì vậy Dương Hi Lạc nhức nhối, vì trả tiền cho váy của Thẩm Tâm Duy,

đi ra khỏi cửa hàng, còn khinh thường Thẩm Tâm Duy, “Cậu đã thành công
trong việc khiến tớ thấy khó chịu rồi đấy.”

“Để cậu có cảm xúc để viết truyện thôi.”

“Đúng, để viết nữ phụ ác độc.”

Thẩm Tâm Duy cười.

Họ có chung một sở thích, thích đi xuống những cửa hàng ở trong lòng

đất, nhìn các vật nhỏ tiện nghi, nhưng các cô chỉ nhìn, không mua. Những
đồ này mặc dù chất lượng không ra gì, nhưng rất đẹp, đi dạo một vòng nhìn
rất đã mắt. Hơn nữa thấy đủ loại kiểu dáng mới lạ thú vị, họ thường sẽ
ngắm nghía rất lâu, khiến nhân viên bán hàng cũng thấy khó chịu, kêu cái gì
không mua thì đi đi. Sau đó vì nhân viên bán hàng trợn trắng mắt mà cười.

Lối đi các cửa hàng dưởi đó người đến người đi, lượng người ra tương

đối lớn, họ chỉ có thể nắm tay nhau mới không bị tách ra.

“Tiểu Lạc, làm thế nào giờ, tớ phát hiện tớ không thể rời khỏi Giang

Thiếu Thành được. Tớ muốn thử tin anh ấy một lần, tin rằng anh ấy không
có ý đồ gì xấu với gia đình tớ, tin rằng chuyện anh tớ mất tích không liên
quan tới anh ấy. Như vậy có phải tớ rất ngu ngốc không?” Người đến người
đi, cô nói rất nhỏ.

“Tiểu Duy, thời điểm cậu muốn tin một ai đó, thật ra không phải người

này có đáng để tin hay không, chỉ là cậu không rời bỏ người ta được mà
thôi.”

Thẩm Tâm Duy bĩu môi, “Cậu không nghe thấy tớ nói gì à?”

“Không phải cậu nói để tớ nghe à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.