HÔN NHÂN GIẤY - Trang 339

Nghe thấy câu ấy, Trần Diệp bỗng lặng người, đứng đực cạnh

Tiểu Ảnh, nhìn cô đang mỉm cười quay lưng lúi húi nhặt lấy túi kẹo
bảy màu đang chọn suốt nãy giờ. Trông cái túi màu đỏ quen thuộc,
tim Trần Diệp bỗng đập thình thịch, dường như không thể ngăn nổi
dòng chảy ký ức năm năm trước. Lần đầu gặp nhau, anh tập đàn
trong phòng, còn cô ngồi kế bên, nhấm nháp từng viên kẹo đủ màu
sắc.

Sau đó, họ yêu nhau, cô vẫn rất thích ăn kẹo màu. Cô vừa ăn vừa

nhét đủ thứ kẹo, với đủ loại màu mè, vào miệng anh mà nói: “Màu
tím ngon nhất, vị nho đấy; màu đỏ vị dâu tây cũng được, em ghét
màu xanh lắm, cứ đăng đắng thế nào…” Anh đã giấu cô là từ sau
khi ra nước ngoài, không ít lần anh mơ thấy cô đang ăn những viên
kẹo bảy màu.

Giờ đây, họ là những người lạ với nhau, nhưng cô vẫn không bỏ

được sở thích ăn kẹo. Trần Diệp hơi run rẩy, hơi trầm ngâm. Lựa
xong kẹo, Tiểu Ảnh ngoái lại, trông thấy Trần Diệp như thế liền
cười:

- Em cứ tưởng anh quay về Áo rồi.

- Hơn một tháng nay anh đi lưu diễn. – Trần Diệp đón lấy chiếc

xe đẩy trong tay Tiểu Ảnh, đặt giỏ đồ của mình vào rồi đẩy cùng.
Tiểu Ảnh không tỏ thái độ phản đối, vẫn dạo bước đi bên anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.