HÔN NHÂN KHÔNG LỰA CHỌN - Trang 172

Nếu không phải hôm nay Vu Uyển Dung nhắc nhở thì anh ta cũng

không hề chú ý được sự khác biệt của bản thân.

Vu Uyển Dung bất lực thở dài một tiếng, đi về phía quán bar.

Lam Dư Khê sau khi đặt đồ lên chiếc bàn trà, mới ngồi xuống bên

cạnh Diệp Dĩ Muội.

Nhìn cô khóc nấc lên, anh ta do dự một lúc rồi kéo cô vào lòng mình.

Diệp Dĩ Muội trong cơn mơ màng, chỉ cảm thấy nơi cô đang dựa vào

thật ấm áo, cô co ro trong đó, có thể khóc thoải mái, trút hết sự ấm ức, tủi
thân kìm nén trong người bao nhiêu ngày nay.

Cô khóc, khóc nấc lên, cô ngả mình vào lòng Lam Dư Khê mà khóc,

mãi cho tới khi thiếp đi vào cơn mơ.

Lam Dư Khê đặt cô nằm xuống ghế sô pha, đầu cô gối lên đùi anh ta,

anh ta cầm lấy chiếc khăn mặt, khẽ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại
trên má, lại cởi chiếc áo vest trên người ra đắp cho cô, lúc này anh ta mới
thở phào một tiếng, dựa lưng vào ghế.

Yên tĩnh lại, anh ta mới lại nghĩ tới lời của Vu Uyển Dung, trong lòng

cảm thấy rối bời.

Sao...sao anh ta lại có ý nghĩ đặc biệt gì với Diệp Dĩ Muội được chứ,

chẳng qua là nhất thời tò mò mà thôi.

“Ưm....” Diệp Dĩ Muội khẽ kêu lên một tiếng trong cơn mơ màng, lập

tức thu hút toàn bộ sự chú ý của Lam Dư Khê, nhưng anh ta cũng không hề
dám động đậy vì sợ sẽ làm cô tỉnh.

Cô ngủ không được yên giấc khi mà khuôn mặt vẫn có chút lo lắng,

ngón tay trỏ anh sờ lên trên trán cô trong vô thức, trái tim anh cố kìm nén

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.