“Tối qua anh ta còn gửi tin nhắn yu hiếp tôi, mẹ tôi ở trong nước liền
gặp chuyện, anh cảm thấy có sự việc trùng hợp như vậy không?” Diệp Dĩ
Muội cố gắng nuốt nước mắt vào trong nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống:
“Mẹ tôi mất rồi, bây giờ tôi tới một người thân duy nhất cũng không còn
nữa, tại sao phải đối xử với tôi thế này?”
“Dĩ Muội....” Lam Dư Khê không biết phải nói gì, anh ta chỉ có thể
nhấn chân ga, nhanh chóng chạy về phía sân bay.
Phía ngoài sân bay, chiếc xe đua của Lam Dư Khê vứt trên đường, rồi
anh ta kéo tay cô, chạy vào sân bay, rút vé, chỉ đợi một tiếng sau thì lên
máy bay.
Chỉ là, trong một tiếng đồng hồ đó, đối mới Diệp Dĩ Muội mà nói nó
chẳng khác nào một đêm.
Trong phòng đợi, cô cố gắng để con tim bĩnh tĩnh lại hơn, nhưng nước
mắt thì không ngừng trào ra, cô khóc nấc tới nỗi toàn thân run lên.
“Dĩ Muội.” Lam Dư Khê chuyển tới ngồi gần ghế cô, đỡ cơ thể đang
lạnh ngắt của cô ngả vào lòng mình.
Nỗi đau của cô, những tổn thương của cô làm anh ta nghĩ tới bản thân
mình cũng đã từng như vậy.
Nỗi sợ hãi của cô lúc này là cảm giác mà cả thế giới đã hoàn toàn sụp
đổ, anh cảm nhận thấy điều đó một cách sâu sắc.
Chính vì hiểu quá rõ cái cảm giác này, vì vậy anh không nói ra được
một lời an ủi nào, chỉ để mặc cho cô khóc ướt áo mình.
“Hàm Dịch, Dĩ Muội kìa!” Châu Lan Na đang khoác tay Tần Hàm
Dịch đi vào phòng chờ máy bay chỉ tay về phía Diệp Dĩ Muội, lớn tiếng
kêu lên.