Con tim Diệp Dĩ Muội lúc này đau thắt lại, bèn quay đầu sang nhìn
anh, cười cay đắng: “Tôi rất mâu thuẫn, dường như lại có chút hi vọng
mong rằng người đó không phải mẹ tôi. Ít nhất, như vậy tôi còn có thể coi
như bà ấy vẫn còn sống.”
Tần Hàm Dịch liếc nhìn cô thương xót, nắm lấy bàn tay đang đặt trên
đùi của cô, không nói thêm gì, chỉ yên lặng như vậy an ủi cô.
Bốn mươi phút sau, chiếc xe của Tần Hàm Dịch cuối cùng cũng đã
đến cửa nhà tang lễ Vạn Tùng và dừng lại.
“Xuống xe đi!” anh nhìn Diệp Dĩ Muội ngồi trong xe không động đậy,
lên tiếng nhắc nhở giọng khàn khàn.
“Ừm.” Diệp Dĩ Muội hít thở một hơi thật sâu, cùng anh xuống xe.
Trên đường đi, anh luôn nắm lấy tay cô, đi vào bên trong nhà tang lễ,
vào trong một căn phòng sang trọng nhất.
Nếu lúc này không có anh bên cạnh, cô nhất định đến một bước chân
cũng không bước lên nổi.
Cuối cùng, còn đường có dài hơn nữa thì cũng sẽ có lúc tới nơi.
Khi Diệp Dĩ Muội tiếng vào căn phòng lạnh lẽo đó, nhìn vào cỗ quan
tài được đặt cách đó không xa, cô không bước thêm được một bước nào
nữa, thậm chí còn muốn chạy xông ra khỏi cửa.
“Dĩ Muội, dũng cảm một chút, tôi sẽ luôn ở bên cạnh.” Anh nắm chặt
lấy tay cô, kéo cô lên phía trước từng bước từng bước một.
“Tôi sợ....” cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt là sự hốt hoảng.
“Tôi đi cùng cô.” Tần Hàm Dịch khẽ nói.