Sau đó, Lam Dư Khê đi ra nước ngoài, sự việc này cũng dần dần bị
mọi người ít chú ý đến, anh cũng không nhớ ra để hỏi nữa.
Nếu không phải nhìn thấy chiếc váy màu đỏ Diệp Dĩ Muội đang mặc
trên người anh cũng không nhớ ra sự việc đó.
Bất luận Lam Dư Khê đưa cho Diệp Dĩ Muội mặc chiếc váy này với
nguyên nhân là gì thì anh đều rất phản cảm, luôn có một dự cảm chẳng
lành.
Diệp Dĩ Muội nhìn anh căn bản không muốn nói cho cô biết, chỉ có
thể im bặt, trong lòng tự mình đoán xem nguyên nhân là gì.
Tần Hàm Dịch nhìn Diệp Dĩ Muội vì việc của Lam Dư Khê mà suy
nghĩ, anh cất tiếng nhắc nhở: “Cô có thời gian nghĩ việc của người khác, thì
chẳng bằng nghĩ xem trong buổi họp báo ngày mai cô sẽ nói gì với họ đi.”
“Anh muốn tôi nói thế nào?” Diệp Dĩ Muội không còn suy nghĩ tới
chuyện ban nãy nữa, hỏi anh nghiêm túc.
Cô là một người bình thường, những tin đồn đó ảnh hưởng tới cô
không nhiều.
Nhưng, Tần Hàm Dịch không giống thế, anh là nhân vật có tiếng, có
thể diện, bị người khác nói rằng bị cắm sừng, nhất định sẽ ảnh hưởng tới cả
cá nhân và công việc
Tuy cô không cho rằng bản thân đã làm sai chuyện gì, nhưng, sự việc
dù gì cũng do cô mà ra, cô đương nhiên không thể trốn tránh, cô sẽ đứng
lên tự mình đối mặt, giải quyết.
Tần Hàm Dịch im lặng không nói gì, liếc nhìn sự chân thành trong ánh
mắt cảu Diệp Dĩ Muội, anh nghĩ: “Diệp Dĩ Muội, đừng trách tôi, tôi không
muốn đối xử với cô như thế, là cô tự tìm đến thôi.”