tài.
“Tại sao lại tới?” cửa thang máy vừa đóng lại, anh bèn hỏi cô.
“Anh không hi vọng tôi tới à?” Diệp Dĩ Muội khẽ cười, nhìn Tần Hàm
Dịch với ánh mắt chế giễu.
“Diệp Dĩ Muội, cô.....” Tần Hàm Dịch bị hỏi lại mà nghẹn ứ cổ họng
không nói ra được, nhưng cũng không thể nói ra lời rằng không hi vọng cô
sẽ bị tổn thương.
Anh không nói gì, Diệp Dĩ Muội cũng không muốn nói, trong thang
máy, nhất thời im lặng đến kì lạ.
Ting một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, Tần Hàm Dịch kéo tay
Diệp Dĩ Muội đi vào phòng làm việc của mình.
“Cô ở trong phòng làm việc, sau khi buổi họp báo kết thúc tôi sẽ tới
đón cô.” Tần Hàm Dịch kéo tay cô tới bên cạnh ghế sô pha, nói như ra
lệnh.
“Tần Hàm Dịch, nếu mọi việc là do tôi gây ra thì tôi không thể trốn
tránh.” Diệp Dĩ Muội cũng nói với ngữ khí kiên quyết, nhưng trong lòng lại
cười lạnh lùng, anh làm thế này là sợ cô sẽ phá hỏng chuyện tốt của anh à?
“Sự việc này, tôi sẽ giải quyết.”
Diệp Dĩ Muội càng kiên quyết hơn thì Tần Hàm Dịch càng không
muốn cô đi.
“Anh giải quyết, giải quyết thế nào?” Diệp Dĩ Muội vẫn giữ nụ cười
mỉa mai trên môi, nhìn anh.
Tốt lắm, anh vì muốn bảo vệ cho Hạ Lam mà bắt đầu phát điên lên rồi.