Lãnh Dương đưa ly nước ấm trong tay qua cho cô, “Tuy hắn có tin tức
của nội tuyến, nhưng bên bộ quốc gia còn chưa xác định. Em có còn nhớ vị
trung tá Cù Thừa Sâm lần trước đến nhà đón anh hay không?” Hạ Nhã đối
với vị quân nhân khí tràng cường đại kia ngược lại có chút ấn tượng.
"Hắn đã được phái đi giải cứu con tin, trước khi bọn họ công bố rõ ràng,
chúng ta ai cũng không kết luận được kết cục.”
Lãnh Dương kỳ thực cũng không dám nói chính xác, dù sao lúc này
Thương Ngao Liệt cũng là dữ nhiều lành ít, nhưng trước mắt như cũng
không tới thời khắc kia.
Trong lòng Hạ Nhã không yên, cô gụt đầu xuống, vừa uể oải vừa ảo não.
“Thương Ngao Liệt anh ấy…. Nếu quả thật không trở về được….. Em
không dám suy nghĩ.”
Lãnh Dương chỉ có thể trái lương tâm làm ra bộ dạng thoải mái, cười an
ủi cô: “Hắn sẽ không có chuyện gì, người này vận khí rất tốt.”
“Em chưa bao giờ có cảm giác bất lực giống như bây giờ.” Cô bất lực
túm chặt quần áo, “Từ trước đến nay em cho rằng, không có đàn ông vẫn
có thể sống rất tốt....."
Hạ Nhã rũ mí mắt xuống, nhỏ giọng nói, "Nhưng anh ấy.... Anh ấy là
Thương Ngao Liệt......"
"Anh hiểu.” Lãnh Dương nghĩ nghĩ, lấy ra một cái túi giấy đưa cho cô,
“Trong lúc em ngủ, anh sợ em tỉnh dậy sẽ đói, liền mua mấy cái bánh bao ở
tiệm gần nhà em.”
Hạ Nhã vốn thần sắc chết lặng, giờ phút này lông mi dài run rẩy, “Cái
tiệm tại góc rẽ...... Đúng không?"