Bọn họ kết hôn tới nay hơn 300 ngày đêm, tựa như hơn 300 bước chân
nhẹ nhàng, lưu lại dấu vết một cái so với một cái càng rõ ràng.
Đáng tiếc, cô xem chừng người đàn ông Thương Ngao Liệt này chắc là
không nhớ rõ, nhưng lại không thể phủ nhận trong lòng vẫn có điểm chờ
mong. Hôm nay buổi tối giống như lời anh nói trong điện thoại, lúc này Hạ
Nhã đã trong trạng thái cực độ buồn ngủ mới mơ hồ cảm giác được động
tĩnh anh từ bên ngoài tiến vào phòng ngủ.
Sáng sớm ngày kế, có lẽ là mong chờ giáo sư Thương bày tỏ, Hạ Nhã
không giống ngày trước bỏ qua buổi sáng Chủ Nhật.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ đi vào phòng, trùng hợp
lại chiếu lên một bên mặt của Thương Ngao Liệt. Anh nằm nghiêng, một
cánh tay gối dưới đầu cô, ngày thường ánh mắt thâm thúy làm cho người
khác hận không được chết chìm bên trong, bóng dáng lông mi nhàn nhạt
phủ xuống. Tinh tế xem xét, lông mi người đàn ông này lại còn dài hơn so
với cô.
Ngón tay mảnh khảnh của Hạ Nhã lướt qua mặt mày người đàn ông,
đang muốn chạm đến cánh môi mềm mại lại bị anh bắt lấy bàn tay nghịch
ngợm. Cô bị anh dịu dàng nhìn qua, bất tri bất giác đỏ mặt.
Nhìn bà xã nhỏ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu, giáo sư Thương cúi
đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, “Sớm như vậy đã tỉnh? Lại ngủ thêm một
chút đi.”
“Anh đó, tỉnh sớm như vậy làm gì?”
"Chuẩn bị điểm tâm cho em.” Anh nói xong liền đứng dậy đi đến phòng
bếp, để Hạ Nhã nằm trên giường giương mắt nhìn theo.
Quả nhiên không nhớ được hôm nay là ngày gì. Hừ, mặc kệ trải qua bao
nhiêu khảo nghiệm, người đàn ông ngốc này vẫn như cũ là một người đàn