HÒN TUYẾT LĂN: CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP CỦA WARREN BUFFETT - TẬP 1 - Trang 525

cũng nghĩ thế. Khi cuối cùng ông ấy trao bà cho Robin Webb, nhân viên
của tờ Newsweek, bà kinh ngạc trước phản ứng của một trong những
người bạn của bà, người đã nói rằng: “Tốt lắm!” Bà chưa bao giờ nghĩ
rằng cuộc đời bà sẽ tốt đẹp hơn nếu không có Phil. Nhưng rồi sau đó ông
ấy bắt đầu lấy tờ báo ra khỏi tay bà, vì ông ấy nắm quyền kiểm soát 2/3
cổ phần của Washington Post. Lúc đó Kay mới kinh hoàng nhận ra rằng
bà đã làm mất đi tờ báo của gia đình mình.

Năm 1963, giữa cuộc đấu tranh giành lại tờ báo, Phil Graham phải chịu
đựng một cú gục ngã trước sự chứng kiến của công chúng và được chẩn
đoán bị mắc chứng hưng cảm thần kinh và tự xin vào bệnh viện để chữa
trị. Sáu tuần sau đó, ông nài nỉ xin được về thăm nhà vào cuối tuần. Phil
đi Welby về trang trại miền quê của dòng họ Graham. Vào thứ Bảy, sau
khi ăn trưa với Kay, ông kết thúc cuộc đời mình bằng một phát súng
trong khi Kay đang ngủ trưa trên lầu. Năm đó Phil 48 tuổi.

Thế là Kay bị bỏ lại một mình với tờ báo, không còn lo sợ trước các
khoản lỗ của nó nữa, nhưng bà sợ nhận lãnh trọng trách. Tuy nhiên, mặc
dù có người khuyên bà nên bán quách tờ báo cho xong, bà vẫn quyết
định giữ lại nó. Bà nhận thấy rằng bà có bổn phận coi sóc tờ báo cho đến
khi bọn trẻ trưởng thành và đủ sức nhận lấy và điều hành nó. Bà nói:
“Tôi không biết gì về quản trị, cũng chẳng hiểu gì về những công việc
biên tập phức tạp kia. Tôi không biết sử dụng thư ký như thế nào cho
đúng cách. Tôi không biết chuyện lớn chuyện nhỏ gì bên trong tờ báo và
tệ hơn nữa là, tôi cũng không thể giải tán nó.”

[1112]

Trong khi Graham thỉnh thoảng lại có một thương vụ bí mật và liều lĩnh,
thì trong công việc, bà bắt đầu dựa vào những người khác khi bà liên tục
nghĩ lại và tự hỏi về các độc quyền của mình. Bà viết: “Tôi cố gắng nắm
bắt mọi thứ từ những người đang điều hành các hoạt động của tờ báo, và
tất nhiên là, họ đều là đàn ông.” Bà không bao giờ tin cậy ai trong số họ
hay bất cứ người nào khác, và ngược lại, không ai ở gần bà và cư xử với
bà một cách đáng tin cậy. Bà có thể thể thử đặt niềm tin vào một người
nào đó nhưng rồi bà nghĩ lại và rút lui. Hết hồ hởi vồn vã rồi lại lãnh
đạm với các nhà quản lý của mình, cuối cùng bà được tiếng là người sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.