HÒN TUYẾT LĂN: CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP CỦA WARREN BUFFETT - TẬP 1 - Trang 239

khác, có một số tiền lãi cộng vào giá gốc nhưng không được tiết lộ. Nếu
có ai hỏi tôi về điều đó, tôi sẽ nói rõ cho họ biết. Nhưng tôi không thích
như vậy. Tôi muốn đứng về cùng một phía với các khách hàng của mình,
vừa là đối tác của tôi, và tất cả mọi người đều phải biết rõ chuyện gì
đang diễn ra. Và một người cầm trịch đúng nghĩa sẽ không làm điều đó.

Bất luận Warren nghĩ gì về công việc của mình với tư cách là một nhà
môi giới chứng khoán, luôn luôn có sự đối kháng quyền lợi, và luôn luôn
có khả năng cậu sẽ đánh mất tiền vốn của các khách hàng và phải thẳng
thắn nhìn nhận rằng cậu có thể làm họ thất vọng. Cậu muốn làm người
quản lý tiền bạc cho họ hơn là bán cho họ cổ phiếu để thu tiền hoa hồng.
Như thế cậu mới có thể đứng cùng một phía với họ. Vấn đề là, không có
cơ hội cho chuyện đó xảy ra ở Omaha này. Nhưng vào mùa xuân năm
1952, cậu viết một bài báo về GEICO và nó thu hút sự chú ý của một
người có thế lực. Nhờ thế, cơ may của cậu dường như sắp đến. Tựa đề
bài báo, “Loại Chứng khoán Tôi thích nhất” trên tờ Commercial and
Financial Chronicle,
không chỉ là lời quảng cáo cho cổ phiếu ưa thích
của Warren, mà còn là sự giải thích của cậu về đầu tư. Bài báo lọt vào
mắt Bill Rosenwald, con trai của Julius Rosenwald, một nhà nhân chủng
học và là chủ tịch lâu đời của công ty Sears, Roebuck & Co. Bill đang
điều hành một công ty chứng khoán có tên là American Securities, một
công ty quản lý tài chính được thành lập bởi những người trong gia đình
tại Sears

[477]

nhằm đi tìm mức lợi nhuận cao trong khi tối thiểu hóa rủi ro

và gây quỹ dự trữ kinh doanh. Sau khi tiếp xúc với Ben Graham, người
đã cho Warren một lời tiến cử giá trị, Rosenwald đề nghị Warren một
công việc. Thời đó, chỉ có một vài công việc trong ngành quản lý tài
chính được xem là danh tiếng và Warren nóng lòng muốn nhận ngay, dù
điều đó có nghĩa là cậu phải chuyển đến New York. Tuy nhiên, để làm
điều đó, cậu phải xin phép và phải được sự đồng ý của Lực lượng Dự bị
Quốc phòng cho phép cậu rời Omaha.

“Tôi hỏi chỉ huy trực tiếp của tôi rằng tôi có thể chuyển đến New York
để làm việc hay không. Ông ấy nói: “Việc này cậu phải xuống gặp Tổng
tư lệnh mới được.’ Thế là tôi xuống Lincohn, ngồi chờ trong trụ sở chính
của Bộ Tổng Tham mưu một lúc và được gọi vào phòng của Tướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.