mưu đồ của một nhà thương mại thành công nhất trong ngành kinh
doanh hàng thông thường Anthony “Tino” De Angelis, người vào những
năm 1950 tin rằng mình đã tìm ra được con đường tắt để làm giàu nhanh
từ dầu đậu nành.
Một ngày nọ, De Angelis bất ngờ nhận ra rằng không ai biết ông ta đang
có bao nhiêu dầu đậu nành trong kho. Ông ta dùng dầu làm vật thế chấp
để vay tiền từ các nhà băng.
Và, vì không ai biết được lượng dầu
trong bồn chứa của De Angelis, cho nên “tại sao mình không khai tăng
lên một chút để vay được nhiều tiền hơn nhỉ?” - Ông ta nghĩ.
Các bồn chứa nằm trong một nhà kho tại Bayonne, New Jersey, trong
phạm vi quản lý của một chi nhánh nhỏ hầu như là một phần không thể
nhìn thấy của đế chế khổng lồ của hãng American Express
. Nhánh
kinh doanh này chuyên cho thuê kho bãi: các loại giấy xác nhận số lượng
hàng hóa lưu gởi tại kho của họ đều có thể được giao dịch như những
chứng khoán có giá, như những tấm giấy chứng nhận hạt cô-ca mà
Graham-Newman đã mua từ Jay Pritzker để đổi lấy các cổ phiếu của
Rockwood.
Sau khi American Express báo cáo rõ ràng số lượng dầu trong các bồn
chứa, De Angelis và Tập đoàn Dầu ăn Rau quả Allied Crude bán các
giấy chứng nhận này hoặc sử dụng chúng như tài sản thế chấp để vay
tiền ngân hàng - có lẽ tại 51 nhà băng trên khắp 51 bang nước Mỹ. Hơn
thế nữa, American Express còn đứng ra làm nhà bảo lãnh cho số lượng
dầu được ghi trên các giấy chứng nhận này.
Về các bồn chứa, chúng được nối với nhau bằng một hệ thống các đường
ống và van khóa, De Angelis nhận thấy dầu có thể được bơm chuyển từ
bồn này sang bồn khác trong hệ thống. Vì thế, một gallon dầu có thể
được “biến” thành hai hay ba thậm chí bốn gallon trước khi làm vật thế
chấp tại các ngân hàng. Chẳng bao lâu, các khoản vay qua các giấy
chứng nhận được bảo đảm bởi một lượng dầu ngày càng ít đi một cách
nguy hiểm mà không ai biết, ngoại trừ De Angelis và một số tay chân
của ông ta.