HÔN ƯỚC VÀ NỖI ĐAU - Trang 100

- Quang Bảo ơi, con ơi. Phạm Gia Nghi, cô trả Quang Bảo và con lại

cho tôi.

Nó ngồi bật dậy, nước mắt vẫn đang rơi, miệng vẫn đang lấp bấp gọi tên

hắn và con. Thì ra chỉ là mơ, không phải là sự thật. Uyên ngồi cạnh bên nó,
vẻ mặt lo lắng, vội nói:

- Bảo Phương, mày tỉnh lại rồi.

Nó ngó quanh căn phòng, mùi thuốc sát trùng nồng nặc, đây chẳng phải

là bệnh viện sao. Nó vô thức đặt tay lên bụng, cảm thấy có cái gì đó mất
mát. Nó quay qua Thanh Uyên, vội hỏi:

- Con của tao sao rồi?

- Con mày lên thiên đường rồi. - Thanh Uyên vội vàng ôm lấy nó.

Nó như chết lặng, con nó mất rồi sao, con nó mất rồi sao. Từng giọt

nước mắt chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch, nó gào lên trong vô vọng,
con nó còn chưa thành hình mà đã mất rồi sao, chắc con nó sẽ rất đau. Nó
khóc nấc lên, Thanh Uyên ở bên cạnh thấy nó như vậy cũng không thể kìm
được nước mắt, Uyên ôm chặt nó hơn. Hoàng Bảo thấy vậy vội đi kêu bác
sĩ. Bác sĩ đành tiêm cho nó một mũi thuốc an thần, nó mới có thể thiếp đi.

Mấy ngày sau, nó vẫn thất thần. Khuôn mặt trắng bệch, chẳng chịu ăn

uống gì cả khiến Thanh Uyên và Hoàng Bảo vô cùng lo lắng. Nó hằng ngày
vẫn cứ ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những đứa trẻ đang vui
đùa cùng ba mẹ chúng, nó đã từng có một giấc mơ là khi con nó lớn, nó và
hắn sẽ cùng dẫn con đến cánh đồng hoa hồng để ngắm, sau đó lại đến cánh
đồng nha đam, nơi mà nó và hắn đều rất thích nhưng giờ đây tất cả đều là
giấc mơ, con nó đã mất, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến nó. Đột nhiên
cánh cửa được đẩy vào, nó khẽ nói:

- Tao không muốn ăn gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.