HÔN ƯỚC VÀ NỖI ĐAU - Trang 111

Nghi cười lớn rồi ngoảnh mặt bước đi. Hắn lại ngồi dựa đầu vào tường.

Cánh cửa lại mở ra, mẹ hắn bước vào. Bà bước đến bên hắn, nói:

- Con có hối hận thì giờ cũng đã muộn rồi.

- Con mất cô ấy rồi thật sao mẹ?

- Nếu có duyên thì nhất định con và nó sẽ gặp lại. Lúc đó con hãy bắt

đầu lại từ đầu.

- Có duyên thì nhất định sẽ gặp lại.

- Đúng vậy.

Nghi sau khi rời khỏi nhà hắn thì có điện thoại reo:

- Alo.

- Bây giờ Bảo Phương cô ta cũng đã ra nước ngoài rồi, bây giờ cô hãy

quay trở lại đây đi. - Đầu dây bên kia nói.

- Nhưng chính tôi đã sơ sẩy để cô ta đi.

- Không sao, sau này chúng ta sẽ cho cô ta nếm mùi sau.

- Vâng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.