HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 223

mà thẳng thắn đón tiếp thì có điều không ổn.

Người đại hán từ từ hạ xuống. Du Hữu Lượng quát lên một tiếng phóng

cả song chưởng ra. Bốn chưởng đụng nhau. Người đại hán bay chênh chếch
xuống hang núi, không nhúc nhích được.

Du Hữu Lượng rút hai chân cắm sâu xuống đất lên, miệng lẩm nhẩm:
- Thương Ưng Bát Thức! Thương Ưng Bát Thức. Đúng là phái Thiên Trì

ở Trường Bạch.

Chàng ngửng đầu nhìn thì thấy mọi người đều hằm hằm ngó chàng. Chỉ

có thiếu nữ nét mặt lộ vẻ hoài nghi. Nàng vẫy tay nói:

- Ngươi đi đi thôi. Nếu còn đứng đó thì cái mạng nhỏ xíu khó nổi bảo

toàn.

Nàng nói tiếng Bắc Kinh, thanh âm trong trẻo dễ nghe.
Du Hữu Lượng trong lòng nhiều mối hoài nghi. Miệng không ngớt lẩm

bẩm:

- Thương Bát Thức phải chăng là tuyệt kỹ của phái Thiên Trì ở Trường

Bạch?

Trời ơi! Ta làm thế nào bây giờ? Ngoại công chàng phái Thiên Trì đã bị

gian nhân gia hại, sao còn có người vận dụng Thương Ưng Bát Thức một
cách tự nhiên?

Lòng chàng đang mê loạn nghe thiếu nữ bảo vậy liền cất bước tiến về

phía trước.

Chàng đi chừng nửa giờ thì hết đường sơn đạo. Đường đi dần dần bằng

phẳng.

Ngọn gió núi thổi tới khiến trí Du Hữu Lượng tỉnh táo lại, chàng cúi đầu

nhìn thấy vết xanh trên bàn tay chưa tan hết thì nghĩ thầm:

- Ta đã luyện được năm bậc môn Thanh Linh chưởng. Nếu có thể dấu hết

được màu xanh là đến được bậc thứ bảy.

Rồi chàng tự hỏi:
- Thiếu nữ kia tuy nhỏ tuổi mà lại là nhân vật chỉ huy. Bọn đại hán tuân

theo răm rắp. Phải chăng quyền vị phái Thiên Trì đã truyền cho cô ta.

Nhưng chàng từng nghe mẫu thân nói là phái Thiên Trì chỉ truyền cho

con trai chứ không truyền cho con gái. Chàng xa nhà từ thuở nhỏ, khi trở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.