HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 52

- Lớp bụi vàng vừa dày vừa nhẹ, và chưởng phong quạt đi hết ngay thì

người phát chưởng công lực phải đến trình độ siêu phàm nhập thánh.

Hán tử họ Đường nét mặt nghiêm nghị móc túi lấy mồi lửa thắp lên mấy

ngọn liệng ra không gian. Bỗng mọi người ngửi thấy một mùi hôi tanh. Làn
mù vàng biến thành nước rớt xuống hết.

Thiên Cơ hòa thượng thở dài nghĩ thầm:
- Nếu làn mù vàng đó mà bay đi các nơi thì làm hại biết bao nhiêu

người?

Lửa nóng là khắc tinh của nó, như vậy bản lĩnh của họ Đường thành ra

vô dụng!

Hán tử họ Đường ngoài miệng vẫn không chịu kém, lớn tiếng hô:
- Loài rùa kia! Đừng đắc ý vội! Lão gia còn nhiều trò chơi khác!
Bọn Bách độc hương chủ không nói gì.
Thái Bình đạo trưởng ngoảnh nhìn bốn phía, trong lòng rất đỗi khẩn

trương nghĩ thầm:

- Bọn hương chủ Bách Độc Giáo tuy lợi hại nhưng công lực không thể

thắng được Thiên Cơ hòa thượng và ta. Vừa rồi người nào đã phóng
chưởng ra đó công lực hắn cao thâm không thể lường được.

Giữa lúc ấy bỗng nghe đánh huỵch một tiếng. Hai bóng người thấp

thoáng nhảy từ trên lầu nhảy xuống. Thân người trước nhanh như điện, vừa
thoáng cái đã mất hút.

Bọn giáo chúng cùng hương chủ Bách Độc Giáo sửng sốt ôm lấy thi thể

người chết nằm dưới đất cướp đường mà chạy.

Mọi người thấy một hán tử lối tuổi đứng sững trước mặt. Hán tử liếc mắt

nhìn mọi người khi mục quang y ngó tới Du Hữu Lượng y hơi biến sắc.

Thái Bình đạo trưởng cúi đầu nói:
- Các hạ ra tay đánh lui người phóng chưởng vừa rồi giải vây cho bọn

bần đạo. Bần đạo xin có lời cảm tạ!

Hán tử vội đáp lễ nói:
- Xin đạo trưởng đừng khách sáo. Giữa tại hạ và quý giáo vốn có mối

liên hệ sâu xa, có thể kể như người một nhà.

Đoạn y tiến lại trước mặt Thiên Cơ hòa thượng ở phái Côn Luân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.