HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 62

- Bọn tại hạ không thích nghe bất cứ là quẻ bói gì của phương trượng.

Tại hạ chỉ hỏi hòa thượng một câu:

chuyến này tại hạ muốn vào anh hùng đại hội gây chuyện long trời lở

đất, vậy hòa thượng có can thiệp hay không?

Pháp Minh hòa thượng cười khanh khách đáp:
- Dĩ nhiên bần tăng không can thiệp nhưng thiếu gì người can thiệp!
Diêu Ưng nói:
- Vậy lão phu đi thôi!
Pháp Minh nói:
- Khi nào Diêu thí chủ mất đầu, bần tăng sẽ đến niệm kinh!
Diêu Ưng không lý gì đến nhà sư nữa rảo bước đi vào. Pháp Minh hòa

thượng lại ngồi xuống phiến đá nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc này một chàng thiếu niên bước từ từ đi tới. Tuy chàng áo xiêm mộc

mạc nhưng cử chỉ ung dung. Chàng chính là Du Hữu Lượng.

Du Hữu Lượng đi trên đường không để ý đến nhà sư ngồi chiết tự dưới

gốc cây, vẫn cất bước đều đều.

Pháp Minh hòa thượng hé mắt nhìn chàng hé miệng lẩm bẩm:
- Quả là một trang thiếu niên anh tuấn.
Mục quang của nhà sư lướt qua người Du Hữu Lượng rồi dừng lại ở

chiếc khăn đội trên đầu. Chiếc khăn này có đính một viên ngọc thạch nhỏ
sắc trắng.

Pháp Minh hòa thượng đột nhiên biến sắc định thần nhìn lại, miệng lẩm

bẩm:

- A di đà phật! Viên ngọc kiạ. hỡi ơi! Thật là đi rách đế dày tìm chẳng

thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu!

Nhà sư còn đang ngẫm nghĩ thì Du Hữu Lượng đã đi qua. Pháp Minh

hòa thượng vội lên tiếng:

- Thí chủ! Thí chủ!
Du Hữu Lượng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn quanh bốn phía không thấy

ai khác thì biết người gọi mình là nhà sư bảo tướng trang nghiêm. Chàng
liền tiến lại gần chắp tay hỏi:

- Phải chăng nhà sư kêu tại hạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.