HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 636

Nước sông bắt đầu bốc khí lạnh. Du Hữu Lượng thấy hơi rét chàng gia

tăng cước lực đi tới trước lầu bên sông. Tiếng đàn ca mỗi lúc một rõ ràng.

Du Hữu Lượng bất giác trèo thang lên lầu. Một hình ảnh thiếu nữ mặc áo

trắng đứng tựa lan can lọt vào mắt chàng.

Thiếu nữ nhìn xuống sông gày đàn, khẽ cất tiếng ngâm nga, thanh điệu

cự kì thê lương ai oán.

Du Hữu Lượng lắng tai nghe trong lòng cũng ảo não. Chàng nhìn bóng

sau lưng thiếu nữ bất giác nhớ tới câu:

"Kẻ thương tâm thất vọng đủ điều".
Thiếu nữ áo trắng ngâm nga một lúc rồi chép miệng nói:
- Đêm nay bóng nguyệt chiếu vào lâu, ta hát chơi một khúc sầu...
Bỗng dưới lầu có tiếng bước chân trèo lên thang, một chàng thanh niên

bay bướm lãng mạn, ăn mặc theo kiểu văn sĩ lên lầu cất tiếng hỏi:

- Đàn kia ai gảy não nùng, lại ca khúc bi thảm ngày trước...
Thiếu nữ áo trắng từ từ quay đầu lại. Du Hữu Lượng nhìn rõ thấy nàng

khoảng hai mươi tuổi, da trắng như tuyết, mắt trong như nước. Nàng đã
thiên tư quốc sắc lại thêm vẻ thanh tao.

Văn sĩ thanh niên rảo bước tiến lại gần chắp tay hỏi:
- Hàn lâm học sĩ kiêm lệ bộ thị lang là Hà Liêm xin có lời thỉnh an cô

nương.

Du Hữu Lượng nghe nói kinh hãi nghĩ thầm:
- Người này còn nhỏ tuổi mà đã làm quan vào hàng viện các. Thật là

hiếm có...

Thiếu nữ áo trắng vội né tránh:
- Tiện thiếp không dám...
Hà Liêm hỏi:
- Cô nương có thể cho biết phương danh được không?
Thiếu nữ áo trắng đáp:
- Tiện thiếp là đứa con gái vô danh, không đáng để quý quan hạ vấn.
Nàng nói rồi khép nép thi lễ, thoăn thoắt cất bước. Khi đi qua bên Du

Hữu Lượng, vừa nhìn thấy chàng, nàng biến sắc, máy môi như muốn nói
rồi lại thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.