HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 773

Du, Nhan hai chàng chạy gấp, bỗng nghe sau lưng có tiếng gió rít lên.

Du Hữu Lượng quay đầu nhìn lại thấy bọn địch nhân ném trường kích ra.
Hai người thúc mạnh vào bụng ngựa, hai con bật tiếng hý vang tung bốn vó
vọt ra xa hơn trượng.

Hai người quay đầu nhìn lại thấy lố nhố những mũi trường kích cắm

xuống đất cách mình chừng năm thước.

Hai chàng tiếp tục ruổi ngựa chạy thật mau mấy chục trượng và đã bỏ xa

mấy chục kỵ mã bên địch.

Chạy hết khu đồng cỏ, trước mặt là một trái núi cản đường, hai người

liền xuống ngựa.

Nhan Bách Ba sờ vào bờm ngựa nói:
- May chúng ta nhờ hai con ngựa này mà thoát thân.
Du Hữu Lượng đáp:
- Bây giờ chúng ta đành bỏ ngựa đi bộ. Chỉ vượt qua trái núi này nữa là

đến Côn Luân.

Nhan Bách Ba gật đầu. Hai người cất bước theo đường nhỏ mà đi. Dọc

đường chim kêu eo éo, vượn hót thê lương. Càng đi về phía Tây cảnh vật
càng hoang vu, địa thế càng lên dốc, hiểm trở vô cùng.

Dưới chân núi rừng cây rậm rạp, thấp thoáng nhìn những nóc tòa miếu

vũ màu hồng...

Hai người xuống núi tiếp tục đi về phía trước. Miếu vũ dần dần lộ ra lớp

cao lớp thấp coi như từng bực thang. Năm bộ một tòa lầu, mười bộ một tòa
các. Vào sâu mé tả là một tòa bảo tháp cao đến mấy chục trượng.

Hai người vượt qua những bức tường đất đỏ thấy miếu điện quanh co.

Hai bên cổng là hai cây thạch trụ. Cánh cổng đá mở rộng, hai người lại tiến
về phía trước, bỗng nghe tiếp hát Phạn văn từ phía trong cổng vọng ra.

Nhan Bách Ba khẽ nói:
- Dường như quần tăng đang ở trong đại điện chùa Côn Luân.
Du Hữu Lượng trống ngực đánh thình thịch. Người chàng vọt lên không

như tên bắn lướt qua cửa đại điện.

Một cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn bày ra trước mắt. Trong đại điện

mấy chục nhà sư mặc áo cà sa màu xám nằm la liệt, kẻ nằm ngửa, người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.