HỒNG BÀO QUÁI NHÂN - Trang 93

- Y không có thầy mà ngấm ngầm luyện được đến trình độ phóng

chưởng cách không thì thực là bậc kỳ tài trăm năm hiếm có. Triệu Phụng
Hào được thượng đế hậu đãi đặc biệt, nên bước đường cùng lại phát giác ra
nhân vật kỳ tài này!

Tô Bạch Phong lại nói tiếp:
- Đến đầu năm thứ tám, Tô mỗ lại phát hiện ra được một chuyện!
Chàng đưa mắt nhìn Lục Kỳ Xương rồi nói tiếp:
- Một hôm Tô mỗ đang bò trên một trái núi cao ngất ở sau nhà nhìn trăng

tỏ mà luyện cách thổ nạp chân khí thượng thặng. Tại hạ dần dần đi vào chỗ
quên mình thì đột nhiên nghe tiếng gầm rất thê thảm ở phía sau!

- Nếu trời có mắt thì họ Dương kia! Người làm thế chẳng được chết yên

lành đâu!

- Tô mỗ giật mình kinh hãi. Ngọn núi này rất hiểm trở, nếu không nhờ

khinh công thượng thặng thì khó lòng trèo lên được. Tô mỗ nghe rõ âm
thanh chỉ cách đó chừng mấy trượng, không nhịn được liền vọt về phía phát
ra âm thanh.

Tô Bạch Phong nói đến đây thêm vào câu chuyện lúc trước chẳng có đầu

đuôi khiến mọi người không sao hiểu được ý chàng, nhưng cũng biết chàng
đã khám phá ra một chuyện bí hiểm trọng đại.

Lại nghe Tô Bạch Phong nói tiếp:
- Giữa lúc Tô mỗ đang tung mình nhảy đi thì thấy một bóng người rú lên

một tiếng vì bị một người khác phóng chưởng đánh rớt xuống vực. Người
kia ngửa mặt lên trời nổi lên tràng cười ha hả rồi cất bước chạy nhanh như
tên bắn.

- Tô mỗ lao đến bờ vực, còn nghe người bị rớt xuống gầm lên:
- Đại gia mà không chết thì còn có phen chạm trán!
- Thanh âm rất cấp bách mà Tô mỗ thở đến năm lần mà người kia chưa

rớt xuống đến đáy vực đủ hiểu y đang thi triển môn khinh công cổ quái rất
cao thâm để cho tốc độ rớt xuống giảm bớt. Nhưng đến hơi thở thứ sáu thì
dưới vực sâu nổi lên tiếng hú thê thảm.

Tô Bạch Phong nói đến đây dừng lại hít một hơi dài rồi kể tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.