HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1518


Bảo Ngọc nghe nói, trong bụng hơi yên, vội vàng đến chỗ Giả Chính, vừa gặp lúc Giả
Chính sai người đến gọi, Bảo Ngọc liền theo vào. Giả Chính dặn dò mấy câu, rồi dẫn Bảo
Ngọc lên xe. Bồi Dính mang theo sách vở đi thẳng đến trường học, người nhà đến trước
trình với Đại Nho:
Ông lớn sắp đến đấy.
Đại Nho định ra đón, thì Giả Chính đã bước vào hỏi thăm sức khỏe. Giả Chính cầm tay
chào hỏi: Dạo này cụ có khỏe không?
Bảo Ngọc cũng tới hỏi thăm sức khỏe Đại Nho. Giả Chính mời Đại Nho ngồi, rồi mới
ngồi xuống. Giả Chính nói:
Tôi hôm nay thân hành đưa cháu đến đây, nhờ cụ dạy bảo giúp. Cháu cũng không còn bé
bỏng gì nữa, cần phải học để thi cử mới mong trọn đời lập thân, thành danh được. Hiện
nay, nó ở nhà chỉ chơi đùa với bọn chị em, tuy có hiểu được mấy câu thơ, dăm câu từ,
cũng chỉ là nói nhảm viết nhảm. Dù có hay chăng nữa cũng chẳng qua là những lời gió
trăng mây móc, chẳng ích gì cho đời nó cả.
Đại Nho nói:
Tôi xem cháu mặt mũi cũng xinh đẹp, tư chất thông minh, nhưng lại cứ ham chơi, không
chịu học? Việc thơ từ không phải là không nên học, nhưng sau khi đỗ đạt rồi sẽ học cũng
chưa muộn.
Đúng như thế. Giờ đây chỉ xin cụ bắt nó đọc sách, giảng sách, làm văn làm bài, nếu nó
không nghe lời dạy bảo thì xin cụ hết sức kèm cặp nó, có thế mới không đến nỗi hữu
danh vô thực, lỡ cả một đời.
Nói xong, Giả Chính đứng dậy vái một vái, nói vài câu chuyện phiếm rồi cáo từ lui ra.
Đại Nho tiễn đến ngoài cửa và nói:
Xin gởi lời thăm sức khỏe của cụ. Giả Chính vâng lời, lên xe ra về.
Đại Nho quay vào, thấy Bảo Ngọc ngồi bên cái bàn hoa lê nhỏ, bày ở góc tây nam, dựa
vào cửa sổ, bên phải chồng hai bộ sách cũ và một tập văn bát cổ mong mỏng, gọi Bồi
Dính đem giấy mực bút nghiên cất vào trong ngăn kéo. Đại Nho hỏi:
Bảo Ngọc, ta nghe nói cháu hôm trước ốm, nay đã khỏe thật chưa? Bảo Ngọc đứng dậy
thưa: Khỏe thật rồi ạ.
Bây giờ cháu nên chăm chỉ học hành, cha cháu thật hết sức tha thiết trông mong cháu nên
người. Bây giờ cháu hãy đem những sách đã đọc trước bắt đầu ôn lại một lượt. Hằng
ngày, sáng dậy ôn lại sách, cơm xong viết chữ, trưa đến giảng sách và đọc mấy thiên bát
cổ.
Bảo Ngọc “dạ” một tiếng rồi ngồi xuống, liếc nhìn xung quanh thấy thiếu mất mấy đứa
trong bọn Kim Vinh ngày trước và thêm mấy đứa học trò nhỏ, đều là bọn thô tục chẳng ra
gì. Chợt nhớ đến Tần Chung, Bảo Ngọc thấy không có ai làm bầu làm bạn, để giải tỏ câu
chuyện tâm tình, trong lòng buồn rầu, nhưng không dám nói ra, đành vùi đầu xem sách.
Đại Nho nói:
Hôm nay là ngày đầu, cho cháu về sớm một chút, đến mai thì phải giảng sách đấy, cháu
không phải là người dốt nát, ngày mai sẽ cho cháu giảng trước một vài chương sách cho
ta nghe, xem gần đây cháu học hành ra sao, để biết được sức học của cháu đến đâu rồi.
Nghe vậy trong bụng Bảo Ngọc cứ rối cả lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.