Bảo Ngọc nhìn kỹ thấy Đại Ngọc mặc cái áo lông thêu hoa, ngoài khoác cái khăn choàng
bằng da cáo trắng, đầu búi tóc, cài chiếc trâm vàng, không cắm hoa, bên dưới mặc quần
bông thêu, thật chẳng khác gì:
Cây ngọc rỡ ràng phơi trước gió;
Sen vàng thơm ngát nở bên sương.
Bảo Ngọc hỏi:
Hai ngày nay em có gảy đàn không?
Không, vì em viết kinh đã giá cả tay rồi, còn gảy đàn sao được nữa.
Không gảy cũng được. Tôi nghĩ, đàn tuy là vật thanh cao, nhưng không phải thứ hay ho
gì. Xưa nay người ta gảy đàn sinh ra lo buồn oán giận, chưa hề thấy ai gảy đàn mà được
giàu sang sống lâu cả. Vả lại, muốn gảy thì phải nhớ bản đàn, rất mất công. Theo tôi, em
vốn đã yếu, đừng nên bận lòng về việc đó.
Đại Ngọc nghe nói, nhoẻn miệng cười. Bảo Ngọc chỉ tay lên vách, hỏi:
Có phải cái đàn này không? Sao mà ngắn thế?
Đàn này không phải ngắn đâu, vì khi em còn nhỏ, học gảy các đàn khác đều không vừa
tầm, nên làm riêng cái này. Tuy không phải là thứ gỗ đồng khô sém đuôi
, nhưng các bộ
phận hạc tiên, phượng vĩ phối hợp rất chỉnh tề; long trì, nhạn túc
cao thấp đúng cách
thức. Anh thử xem cái vằn gỗ
có phải như lông trâu không? Vì thế cho nên âm vận cũng
trong trẻo.
Mấy hôm nay em có làm thơ không?
Từ khi lập thi xã tới nay em chẳng mấy khi làm.
Thôi, em đừng giấu tôi nữa, tôi nghe em hát câu gì… “Hoài công lo lắng, sao bằng trăng
giữa trời kia lòng trong trắng” phổ vào đàn nghe rất réo rắt. Có phải thế không?
Anh ở đâu mà biết?
Hôm nọ tôi ở Lục Phong hiên qua đây, nghe em gảy, tôi sợ làm gián đoạn, cho nên im
lặng nghe một hồi rồi đi. Tôi đang muốn hỏi em: tại sao đoạn trước đều bằng cả, mà đoạn
sau lại bỗng chuyển sang trắc, là có ý gì?
Đấy là âm điệu tự nhiên trong đáy lòng người ta, làm thế nào thì nó ra thế, chứ có nhất
định sao được.
Thế à! Đáng tiếc tôi không phải là tri âm, nghe cũng uổng thôi! Xưa nay tri âm dễ có mấy
người?
Bảo Ngọc nghe xong biết lời nói của mình nông nổi quá lại sợ chạnh lòng Đại Ngọc.
Ngồi một chốc, Bảo Ngọc thấy trong lòng có nhiều câu muốn nói, nhưng không biết nói
gì. Về phần Đại Ngọc thì câu vừa rồi chẳng qua buột miệng nói ra, nay nghĩ lại thấy có
phần lãnh đạm quá, nên cũng ngồi im. Bảo Ngọc đoán chừng Đại Ngọc nghi ngờ gì mình
liền thẫn thờ đứng dậy nói:
Thôi, em hãy ngồi, tôi đến đằng cô Ba một tý.
Anh gặp cô Ba, nhờ hỏi thăm hộ tôi một tiếng. Bảo Ngọc nhận lời rồi đi ra.
Đại Ngọc đưa ra đến cửa phòng rồi đi vào, buồn bực ngồi một mình, nghĩ bụng: “Gần
đây Bảo Ngọc nói chuyện nửa úp nửa mở, khi thân mật khi lạnh lùng, không biết là ý tứ
gì?”