HỒNG LÂU MỘNG - Trang 280

Bảo Ngọc vào, Thám Xuân, Tích Xuân và Giả Hoàn đều đứng dậy.
Giả Chính ngước mắt nhìn, thấy Bảo Ngọc dáng điệu thanh nhã, vẻ mặt tuấn tú, ngoảnh
lại nhìn Giả Hoàn, thì diện mạo ươn hèn, đi đứng thô lỗ, khiến ông ta lại nhớ ngay đến
Giả Châu. Nghĩ đến Vương phu nhân chỉ còn có một đứa con đẻ, yêu quí như ngọc, mà
mình thì đầu đã hoa râm, bỗng lòng ghét Bảo Ngọc của ông ta đã bớt đi nhiều. Liền nói:
Quí phi bảo mày suốt ngày đi chơi, không chịu học hành; nay bắt mày ở trong vườn đọc
sách với các chị em. Mày phải cố học, nếu còn lêu lổng thì liệu hồn đấy!
Bảo Ngọc vâng lia lịa, Vương phu nhân dắt lại cho ngồi bên cạnh. Các chị em cũng đâu
ngồi đấy. Vương phu nhân sờ cổ Bảo Ngọc hỏi:
Những viên thuốc hôm nọ uống hết chưa?
Còn một viên ạ.
Ngày mai lại lấy mười viên nữa. Mỗi đêm trước khi đi ngủ, bảo Tập Nhân cho uống một
viên.
Vâng. Trước khi đi ngủ, Tập Nhân vẫn cho con uống. Giả Chính hỏi: Tập Nhân là ai?
Vương phu nhân đáp: Là một a hoàn.
A hoàn thì gọi tên gì không được. Đứa tai quái nào đã đặt cho nó cái tên ấy? Vương phu
nhân thấy Giả Chính không thích, liền giấu hộ Bảo Ngọc, nói:
Đó là bà đặt cho nó đấy.
Giả Chính nói: Bà hiểu đâu những chữ ấy. Nhất định lại thằng Bảo Ngọc. Bảo Ngọc biết
không giấu nổi, đứng dậy thưa:

Vì thường đọc thơ, con nhớ có câu: Hoa khí Tập Nhân tri trú noãn

210

. Nó là họ Hoa, nên

tiện miệng con đặt cho cái tên ấy.
Vương phu nhân vội bảo Bảo Ngọc: Về đổi ngay cái tên ấy đi.
Và quay sang nói với Giả Chính: Ông cũng không nên để tâm về việc nhỏ này. Giả Chính
nói:
Kể ra cũng chẳng hại gì, không cần phải đổi. Nhưng xem thế đủ biết nó không chăm lo
việc chính, chỉ thích những lời văn trai lơ phù phiếm thôi.
Ông ta quát to một tiếng: Đồ súc sinh, sao không bước đi! Vương phu nhân vội nói: Thôi
về đi, có lẽ bà đương chờ con đấy.
Bảo Ngọc vâng lời, thong thả đi ra, nhìn Kim Xuyến lè lưỡi cười, rồi theo hai vú già chạy
một mạch về nhà. Lúc này Tập Nhân đang dựa cửa, thấy Bảo Ngọc về được êm thấm,
cười hỏi:
Ông gọi cậu đến làm gì?
Chẳng có việc gì cả. Ông sợ tôi vào ở đấy quấy rối, dặn bảo mấy câu thôi.
Nói xong Bảo Ngọc chạy sang bên Giả mẫu trình hết đầu đuôi. Khi ấy Đại Ngọc ở đấy,
Bảo Ngọc liền hỏi:
Cô em thích ở chỗ nào?
Đại Ngọc đương tính toán việc ấy, thấy Bảo Ngọc hỏi, liền cười nói:
Tôi thích ở quán Tiêu Tương. Ở đấy có mấy khóm trúc, quanh co một dãy bao lan, tĩnh
mịch hơn chỗ khác.
Bảo Ngọc vỗ tay cười nói:
Thực đúng ý tôi! Tôi cũng muốn cô ở đấy. Tôi ở viện Di Hồng. Hai chúng ta lại được gần
nhau, và đều được yên tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.