Phượng Thư nói:
Bình Nhi ăn cơm sáng rồi, không cần phải mang cho nữa. Uyên Ương nói:
Nếu nó không ăn thì cho mèo nhà mợ ăn.
Bà già chọn hai món để vào quả mang sang. Uyên Ương hỏi:
Chị Tố Vân đi đâu? Lý Hoàn nói:
Nó đã ngồi ăn cả đây rồi, còn hỏi làm gì? Uyên Ương nói:
Thế thì thôi.
Phượng Thư nói:
Tập Nhân không ở đây, cô bảo người đưa hai món sang cho cô ấy ăn. Uyên Ương liền sai
người mang sang hai món.
Uyên Ương lại hỏi bọn bà già:
Cái quả đựng đồ ăn để lát nữa trở về uống rượu, đã sắp sẵn chưa?
Có nhẽ phải chờ một lúc nữa.
Nhanh lên một tý. Bà già vâng lời.
Bọn Phượng Thư vào buồng Thám Xuân, thấy các chị em đang cười đùa. Thám Xuân
vốn thích rộng rãi, ba gian nhà ở đều để thông luôn. Giữa nhà kê một cái bàn to bằng đá
Đại Lý, trên bàn có các loại bút thiếp của cái bậc danh nhân, cùng mấy chục cái nghiên
báu, và các thứ ống bút; bút cắm ở ống như rừng cây. Một bên bày cái lọ sứ Như Châu to
bằng cái đấu, cắm đầy hoa cúc trắng như thủy tinh. Phía tường bên Tây treo một bức họa
“Yên vũ đồ” của Mễ Tương Dương
.
Hai bên treo hai câu đối, bút tích của ông Nhan Lỗ Công
: Phong lưu cảnh đượm màu
mây khói, chất phác người quen thú suối rừng. Trên án đặt một cái đỉnh lớn, trên cái giá
gỗ đàn tía, ở bên tả đặt một cái mâm sứ lớn, trên mâm bày mấy chục quả phật thủ vàng
tươi; trên cái giá sơn ở bên hữu treo một cái khánh Tị Mục
bằng ngọc trắng, bên cạnh
treo một cái dùi nhỏ.
Thằng Bản đã hơi quen rồi, nó định lấy dùi gõ khánh, bọn a hoàn vội ngăn lại. Nó lại
muốn ăn phật thủ, Thám Xuân chọn cho một quả, nói:
Để chơi thôi, không ăn được.
Trông thấy ở phía đông kê một cái giường cao chân, trên treo màn the màu xanh có thêu
hoa cỏ, sâu bọ, thằng Bản chạy đến xem rồi nói:
Đây là con cào cào, đây là con châu chấu. Già Lưu tát nó một cái, mắng:
Đồ con nhà hèn hạ! Làm ồn cả lên! Cho mày đến xem, mày lại dám hỗn thế à! Thằng
Bản khóc ầm lên, mọi người dỗ mãi nó mới nín.
Giả mẫu đứng trong màn cửa sổ nhìn ra sân sau, nói:
Cây ngô đồng ở thềm đằng sau đẹp nhỉ, chỉ phải tội nhỏ thôi.
Chợt có một cơn gió thổi qua, vẳng nghe thấy tiếng đàn sáo. Giả mẫu hỏi:
Nhà ai cưới vợ đấy? Ở đây gần phố nhỉ? Vương phu nhân nói:
Ở ngoài phố thì nghe thế nào được? Đó là mười mấy cô gái bé của chúng ta đang tập đàn
hát đấy.
Giả mẫu cười nói:
Họ tập hát sao không bảo đến đây mà tập. Họ được chơi, chúng ta được vui, chả hơn ư?
Phượng Thư liền sai người đi gọi, rồi bảo người bày bàn, và trải thảm đỏ ra. Giả mẫu nói: