HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1032

Đương nói chuyện thì đồ ăn đã sửa soạn xong.
Một lúc đứa hầu nhỏ bưng cái hộp lên đứng đấy, Tình Văn, Xạ Nguyệt mở ra xem, vẫn là
bốn món ăn thường.
Tình Văn cười nói:
Đã khỏi rồi mà vẫn cho ăn mấy món thanh đạm! Cứ cháo với dưa muối mãi đến bao giờ!
Nhìn thấy trong hộp còn một bát canh thịt lợn nướng nấu với măng tươi, Tình Văn vội
bày ở trước mặt Bảo Ngọc. Bảo Ngọc đến bàn húp một húp, nói:
Canh ngon lắm! Mọi người đều cười:
Phật sống ơi! Đã mấy hôm nay không trông thấy đồ ăn mặn. Chẳng trách mà thèm như
thế!
Vừa nói họ vừa bưng bát canh lên khẽ thổi. Thấy Phương Quan đứng ở bên cạnh, họ đưa
cho nó, bảo:
Mày cũng tập hầu đi, đừng ngớ ngẩn thế nữa. Khẽ thổi thôi, đừng cho nước dãi bắn vào.
Phương Quan nghe lời, thổi mấy cái rất nhẹ nhàng. Mẹ nuôi nó bưng cơm đứng chực ở
cửa ngoài. Trước khi Phương Quan mới đến, bà ta đã nhận nhau từ bên ngoài, rồi cùng
vào viện Lê Hương. Bà này là người hầu hạng ba ở phủ Vinh, chẳng qua chỉ làm việc giặt
giũ, chưa được vào trong các phòng bao giờ, nên chưa biết khuôn phép. Nay mới được
vào trong vườn, theo bọn con gái về các buồng. Ngay lúc đầu bà ta bị Xạ Nguyệt làm cho
một trận, đã biết thân biết phận phần nào. Bà ta rất lo Phương Quan không nhận làm mẹ
nuôi, sẽ có nhiều chỗ không lợi, nên trong lòng muốn mua chuộc bọn này. Thấy Phương
Quan thổi canh, bà ta chạy vào cười nói:
Nó chưa thạo, coi chừng đánh vỡ bát, để tôi thổi cho. Vừa nói vừa bưng lấy. Tình Văn
quát to:
Ra mau! Nó có đánh vỡ bát nữa cũng chưa đến lượt bà thổi! Sao bà vô cớ được chạy vào
trong buồng này? Rồi lại mắng bọn a hoàn nhỏ Chúng mày mù à! Bà ấy không biết thì
phải bảo chứ!
Bọn a hoàn nhỏ đều nói:
Chúng tôi nói, bà ấy không tin, đuổi bà ấy cũng không ra, thành ra chúng tôi bị mắng lây,
nghĩ thật bực! Bà đã biết chưa? Chỗ chúng tôi vào được thì bà cũng chỉ được đến nửa
chừng thôi, không thể vào hẳn nơi đó. Huống chi bà lại lần cả vào những chỗ chúng tôi
không được vào. Việc ấy đã đành, bà lại còn dám giơ tay đỡ lấy bát canh, thò mồm vào
thổi nữa.
Vừa nói vừa đẩy mụ ấy ra. Mấy bà già chờ dưới thềm đón lấy hộp không, thấy mụ ấy đi
ra, đều cười nói:
Bà chị chưa lấy gương soi mặt mà đã đi vào à?
Mụ ấy xấu hổ đâm ra tức giận, nhưng đành phải nín nhịn đi ra. Phương Quan thổi mấy
cái, Bảo Ngọc cười nói:
Mày thử nếm xem đã vừa ăn chưa?
Phương Quan cho là nói đùa, cứ cười nhìn bọn Tập Nhân. Tập Nhân nói:
Em cứ nếm một tí có việc gì đâu? Tình Văn nói:
Xem ta nếm đây này.
Nói xong liền húp một miếng. Phương Quan thấy thế cũng húp một miếng rồi nói: “Được
rồi!” Liền đưa lên Bảo Ngọc húp hết nửa bát, ăn mấy miếng măng và nửa bát cháo, thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.