HỒNG LÂU MỘNG - Trang 157

Vương phu nhân bảo Phượng Thư cân cho hai lạng. Phượng Thư nói:
Hôm nọ đã mang ra chế thuốc cho bà rồi; mẹ lại bảo giữ lại một ít để biếu bà Dương
đề đốc, con đã cho mang biếu hết cả rồi.
Vương phu nhân nói:
Bên này hết thì cho hỏi bên mẹ chồng cháu hay anh Trân cố kiếm thêm cho đủ để giúp
người ta, cứu người được cũng là việc phúc đức đấy.
Phượng Thư vâng lời, nhưng không cho người đi hỏi, chỉ lấy mấy đồng sâm vụn cho
người mang đi, bảo là bà Hai cho đấy. Nếu xin thêm thì không còn nữa. Rồi đến thưa với
Vương phu nhân: “Đã kiếm được hai lạng và cho người mang đi rồi”.
Giả Thụy muốn chóng khỏi bệnh, thuốc nào cũng uống, tiền mất tật mang, chả ăn thua gì.
Một hôm có vị đạo sĩ khiễng chân đi hành khất, nói là chữa được bệnh oan nghiệt. Giả
Thụy nằm trong nhà nghe thấy, kêu to: “Ra mời ngay vị phật sống ấy vào cứu tôi”. Rồi
hắn cứ dập đầu xuống gối lạy lấy lạy để. Khi người nhà đưa vị đạo sĩ vào, Giả Thụy kéo
ngay lấy tay kêu luôn:
Nhờ phật sống cứu tôi!
Đạo sĩ thở dài:
Bệnh ngươi không thể chữa bằng thuốc được! Ta đưa cho ngươi cái “bảo bối” này, ngày
ngày ngươi ngắm vào đấy mới có thể cứu được.
Đạo sĩ lấy ở trong tay nải ra đưa cho Giả Thụy một cái gương soi cả hai mặt. Đằng sau

gương khắc bốn chữ “Phong nguyệt bảo giám”

103

và nói:

Gương này lấy ở đền Không Linh trong cõi Thái Hư Ảo Cảnh, do vị tiên Cảnh Ảo làm ra,
có công giúp người đời bảo toàn tính mệnh. Vì thế, ta mang xuống trần chỉ để cho những
bọn vương tôn công tử tuấn tú phong lưu soi thôi. Nhưng chỉ nên soi mặt trái, không
được soi mặt phải. Cẩn thận đấy! Soi ngay đi! Ba ngày nữa ta lại lấy, chắc bệnh ngươi sẽ
khỏi.
Nói xong, thong dong đi ra, ai giữ cũng không chịu ở. Giả Thụy cầm lấy gương nghĩ
thầm:
Đạo sĩ này chắc có ý gì đây! Ta hãy soi thử xem sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.