Tôi đến từ lúc nãy, xem hai cô giành nhau cái góc cờ. Vừa nói, vừa chào Diệu Ngọc, lại
cười hỏi:
Cô Diệu không mấy khi ra khỏi cửa thiền, hôm nay có duyên nợ gì lại xuống trần chơi
thế?
Diệu Ngọc nghe nói bỗng dưng đôi má ửng hồng, cũng không trả lời, chỉ cúi đầu xuống
nhìn bàn cờ.
Bảo Ngọc tự nghĩ mình láu táu quá, liền cười và nói lấy lòng:
Con nhà tu hành thật không giống như bọn người trần tục chúng tôi. Trước hết là giữ lòng
cho yên tĩnh; yên tĩnh thì thông minh; thông minh thì sáng suốt.
Bảo Ngọc nói chưa xong, thấy Diệu Ngọc nhè nhẹ ngước mắt lên, nhìn Bảo Ngọc một
cái, rồi lại cúi đầu xuống, đôi má dần dần ửng đỏ. Bảo Ngọc thấy cô ta không để ý gì đến
mình, liền thẫn thờ ngồi xuống một bên.
Tích Xuân còn muốn đánh cờ nữa, Diệu Ngọc chậm chạp nói:
Chốc nữa hãy đánh.
Cô ta liền đứng dậy sửa lại xiêm áo rồi lại ngồi xuống, vơ vẩn hỏi Bảo Ngọc:
Cậu ở đâu lại đây?
Bảo Ngọc đang cố chờ Diệu Ngọc lên tiếng hỏi để chống chế câu nói của mình lúc trước,
bỗng lại nghĩ: “Hay là câu hỏi của Diệu Ngọc có mưu mô gì chăng?” Liền đỏ mặt lên, nói
không ra lời. Diệu Ngọc mỉm cười, đoạn nói chuyện với Tích Xuân. Tích Xuân cũng
cười, nói:
Anh Hai này, điều đó có gì khó trả lời? Anh lại không nghe người ta thường nói: “Ở chỗ
mình mà đến” à? Thế mà cũng đỏ mặt lên, giống như thấy người lạ ấy?
Diệu Ngọc nghe câu ấy, nghĩ thầm đến bộ dạng mình lúc vừa rồi, động lòng nóng má, tất
nhiên là má cũng đỏ, cô ta cảm thấy ngượng, liền đứng dậy nói:
Tôi đến lâu rồi, phải về am đây.
Tích Xuân vốn biết tính của Diệu Ngọc, cũng không cố mời lại, liền tiễn chân ra ngõ.
Diệu Ngọc cười nói:
Lâu nay không đến, ở đây loanh quanh, đường về quanh co không khéo lạc mất. Bảo
Ngọc nói:
Như vậy, tôi xin đưa cô về, có được không?
Không dám! Mời cậu đi trước.
Hai người từ giã Tích Xuân, từ Lục Phong hiên đi ra, quanh co khuất khúc, đi gần đến
quán Tiêu Tương, bỗng nghe có tiếng “tưng tưng”. Diệu Ngọc nói:
Tiếng đàn ở đâu đấy?
Chắc là cô Lâm gẩy đàn đấy.
Thế cô ta cũng biết gầy đàn à? Sao ngày thường tôi không thấy cô ta nhắc đến?
Bảo Ngọc liền đem chuyện hôm nọ Đại Ngọc giảng giải về đàn, nói cho Diệu Ngọc nghe,
rồi bảo:
Chúng ta đi đến xem đi.
Xưa nay chỉ có nghe đàn, ai lại xem đàn. Bảo Ngọc cười:
Tôi đã nói tôi là người tục mà.
Đang nói thì hai người đã đến ngoài quán Tiêu Tương, ngồi trên hòn đá bên núi lắng
nghe, cảm thấy âm điệu trong trẻo, tha thiết. Nghe bên trong có tiếng hát nhè nhẹ.