Bình Nhi nói riêng với Tập Nhân: “Mợ Hai nói, hoa nở kỳ quá, nên bảo chị cắt một mảnh
lụa đỏ treo lên trên, thì sẽ ứng vào việc vui mừng, và sau này cũng đừng cho là việc lạ mà
bàn tán mãi”.
Tập Nhân vâng lời, tiễn Bình Nhi đi ra.
Hôm đó Bảo Ngọc đang mặc một chiếc áo da lông, nghỉ ở nhà, nghe nói hoa nở, vội vàng
ra xem. Anh ta xem hoa, ngắm nghía ngây ngất rồi đâm ra nghĩ ngợi. Say sưa nhìn cánh
hoa quên hết cả những chuyện mừng vui, tan họp. Bỗng nghe nói Giả mẫu sắp đến, liền
mặc chiếc áo da cáo và khoác một chiếc áo choàng bằng da cáo màu huyền, đi ra đón tiếp
Giả mẫu. Nhân vì thay áo vội vàng, nên không kịp đeo viên ngọc thông linh. Đến khi Giả
mẫu về rồi. Bảo Ngọc lại mặc áo như cũ. Tập Nhân thấy trên cổ Bảo Ngọc không đeo
ngọc, liền hỏi: Viên ngọc đâu rồi?
Vừa rồi vội vàng thay áo, tôi gỡ ra để trên bàn chứ không đeo.
Tập Nhân ngoảnh nhìn trên bàn không thấy viên ngọc, tìm khắp nơi chẳng thấy đâu có.
Tập Nhân sợ toát mồ hôi. Bảo Ngọc nói:
Đừng có hoảng lên, nó chỉ trong nhà này thôi, hỏi những người hầu thì biết. Tập Nhân
tưởng là bọn Xạ Nguyệt giấu đi để dọa mình, liền cười nói:
Con ranh kia! Mày định đùa à? Mày giấu viên ngọc đâu rồi? Khéo mà mất thì cả tụi đừng
có hòng sống đấy!
Xạ Nguyệt nghiêm nét mặt nói:
Chị nói cái gì thế? Chơi đùa cũng tùy cái chứ. Việc này có phải là chuyện trẻ con đâu.
Chị đừng có nói nhảm. Chị lú lẫn rồi đấy! Thử nhớ lại xem để ở đâu. Bây giờ lại vu vạ
cho người ta à?
Tập Nhân thấy họ nói như thế, biết không phải chúng đùa, liền hoảng lên nói:
Trời Phật ơi! Ông trẻ ơi ông để ở đâu rồi?
Bảo Ngọc nói: Tôi nhớ rõ ràng là để trên bàn. Các chị tìm lại xem.
Tập Nhân và Xạ Nguyệt cũng không dám nói cho người ngoài biết, cứ đi tìm các nơi.
Tìm mãi hơn nửa ngày vẫn không thấy tăm hơi. Họ tìm khắp rương, đổ cả tráp ra, không
có chỗ nào là không lục đến. Sau nghi cho những người đến vừa rồi, không biết ai đã lấy
đi chăng. Tập Nhân nói:
Những người đến đây, ai lại không biết viên ngọc ấy là bản mệnh của con người. Còn
dám lấy làm gì? Các chị hãy khoan nói lộ ra. Mau mau đi hỏi các nơi nếu có cô nào đùa
lấy đi thì lạy lục họ mà xin về đây. Nếu là bọn a hoàn nhỏ lấy trộm, hỏi ra được cũng
đừng trình báo trên nhà biết. Bất luận chúng muốn cái gì cũng đổi, miễn sao tìm thấy viên
ngọc là được. Đây không phải là việc nhỏ. Mất cái này còn nguy hiểm hơn mất cả cậu
Hai nữa kia đấy.
Bọn Xạ Nguyệt và Thu Văn vừa đi ra. Tập Nhân lại theo ra dặn:
Những người vừa ăn cơm ở đây thì hãy khoan hỏi. Hỏi không ra lại sinh nhiều chuyện
không hay.
Bọn Xạ Nguyệt nghe lời, chia nhau đi tìm hỏi. Người nào người nấy chẳng hiểu ra sao
đều sợ hãi nghi ngờ. Hai người vội vàng trở về, ngơ ngác nhìn nhau. Bảo Ngọc cũng sợ
ngẩn người ra.
Tập Nhân hoảng lên khóc không ra nước mắt. Không biết tìm ở đâu, lại không dám đi