Phượng Thư nói:
Ngày mai còn chậm, sẽ đánh bốn mươi roi, ngày kia đánh sáu mươi roi. Đứa nào muốn
chịu đòn thì cứ chậm. Thôi, cho đâu về đấy.
Mọi người đứng ngoài cửa sổ, nghe vậy, đều răm rắp đi làm việc. Những người ở hai phủ
Ninh, phủ Vinh đến lĩnh thẻ trả thẻ, đi lại tấp nập. Người đàn bà bị đòn xấu hổ bỏ đi. Lúc
này mọi người mới biết Phượng Thư là tay ghê gớm, nên ai nấy nơm nớp lo sợ, làm việc
cẩn thận, không dám lười biếng nữa.
Bảo Ngọc thấy đông người, sợ Tần Chung khó chịu, liền rủ đến chỗ Phượng Thư ngồi.
Tần Chung nói:
Bên ấy đang bận việc. Vả lại, chị ấy cũng không thích có người đến. Chúng ta đến đó sợ
làm phiền chị ấy.
Bảo Ngọc nói: Phiền cái gì? Không ngại. Cứ theo ta. Nói xong liền kéo Tần Chung đi.
Phượng Thư đang ăn cơm, thấy chúng đến, cười nói:
Sao mà nhanh chân thế! Mau lên đây. Bảo Ngọc nói: Chúng tôi vô phép rồi.
Ăn ở bên nhà hay bên này?
Ở bên này đông người, ăn làm sao được. Chúng tôi ăn bên cụ rồi mới lại đây. Nói xong,
ngồi xuống.
Phượng Thư ăn xong, có một người đàn bà ở phủ Ninh đến lĩnh bài để lấy nến hương.
Phượng Thư cười bảo:
Ta chắc hôm nay chị phải đến lĩnh. Không thấy chị đến, ta cứ tưởng chị quên, hóa ra bây
giờ mới lĩnh. Nếu quên thực, thì chị phải xuất tiền ra, càng lợi cho ta.
Người ấy cười nói: Tôi quên thật, vừa mới nhớ ra, nếu chậm một bước nữa thì có lẽ
không lĩnh được.
Nói xong lĩnh bài đi.
Đương lúc biên sổ, trao bài, Tần Chung cười nói: Cả hai phủ đều dùng một thứ bài, lỡ có
người làm bài giả đi lĩnh tiền, thì làm thế nào?
Phượng Thư nói: Cứ như cháu nói thì ra không còn có phép vua nữa! Bảo Ngọc hỏi:
Sao bên nhà ta không có ai đến đây lĩnh bài để lấy đồ vật?
Phượng Thư nói: Khi họ đến thì chú hãy còn trong giấc chiêm bao kia! Tôi hỏi chú bao
giờ các chú bắt đầu học tối?
Chỉ trông mong học ngay từ bây giờ; nhưng họ chưa thu xếp xong buồng học nên đành
chịu vậy.
Chú cứ nói với chị là xong ngay.
Chị cũng chẳng làm gì được, khi nào họ có làm thì mới xong.
Họ dù có làm cũng phải cần các thứ, ta không cấp đối bài thì cũng khó mà làm được! Bảo
Ngọc nghe nói, xoắn lấy ngay Phượng Thư, đòi cho đối bài ngay tức khắc: Chị ơi, phát
ngay bài cho họ đi sắm sửa các thứ.
Ta mệt rồi, đau dừ cả người, chịu sao được cái lối quấy rầy của chú? Cứ yên tâm, hôm
nay họ đã lĩnh giấy dán rồi, họ cần thứ gì thì đến lĩnh, còn chờ gọi à? Sao chú ngốc thế?
Bảo Ngọc không tin. Phượng Thư gọi Thái Minh đem sổ cho xem. Bỗng có người vào
trình: Chiêu Nhi ở Tô Châu đã về.
Phượng Thư bảo gọi ngay vào. Chiêu Nhi quì xuống vái chào. Phượng Thư hỏi về làm