HỒNG LÂU MỘNG - Trang 1763

Lúc ấy trời đã sáng trưng, ánh nắng mặt trời xuyên ngang cửa sổ. Giả Liễn cũng không
tiện nói nữa, đứng dậy đi ra.
Phượng Thư đang gội đầu rửa mặt, chợt thấy a hoàn nhỏ bên nhà Vương phu nhân qua
nói:
Bà lớn bảo hỏi mợ Hai xem hôm nay mợ có qua bên nhà ông cậu không? Nếu mợ đi thì
gọi mợ Hai Bảo cùng đi một thể.
Phượng Thư vì câu chuyện vừa rồi đã chán ngấy, giận họ nhà mình làm cho mình bẽ mặt,
lại thêm một mẻ sợ trong vườn đêm qua, thật không còn đầu óc nữa, liền nói:
Mày về thưa với bà lớn, ta còn một vài việc chưa làm xong, hôm nay không thể đi được.
Vả lại việc nhà họ cũng chẳng phải là quan trọng gì. Mợ Hai Bảo muốn đi thì cứ đi thôi.
A hoàn nhỏ vâng lời rồi về trình lại.
Phượng Thư chải đầu thay áo xong, nghĩ bụng: dầu mình không đi cũng nên tin cho
người ta biết. Vả lại, Bảo Thoa vẫn còn là cô dâu mới, ra ngoài, tất nhiên mình phải trông
nom một chút. Vì thế chị ta qua gặp Vương phu nhân, mượn cớ để thoái thác, rồi đi sang
phòng Bảo Ngọc. Thấy Bảo Ngọc ăn mặc chỉnh tề nằm nghiêng trên giường, hai mắt
chằm chằm nhìn Bảo Thoa chải đầu, Phượng Thư đứng bên cửa, Bảo Thoa ngoảnh lại
mới thấy, vội vàng đứng dậy mời ngồi. Bảo Ngọc cũng bò dậy. Phượng Thư cười, ngồi
xuống.
Bảo Thoa trách bọn Xạ Nguyệt:
Các chị thấy mợ Hai đi vào, sao không báo gì cả. Xạ Nguyệt cười nói:
Mợ Hai đi vào, liền xua tay bảo đừng nói. Phượng Thư nói với Bảo Ngọc:
Chú chưa đi, còn chờ gì nữa? Chẳng có ai lớn người còn tính khí trẻ con như thế. Người
ta chải đầu, chú bò lại xem cái gì? Cả ngày ở chung chạ trong nhà, còn nhìn chưa chán à?
Không sợ bọn a hoàn họ cười cho hay sao?
Nói xong, chị ta cười khì, rồi lại nhìn Bảo Ngọc mà bĩu môi. Bảo Ngọc tuy khó chịu
nhưng không để ý. Bảo Thoa thì thẹn đỏ mặt, im lặng cũng khó coi, nhưng chẳng biết nói
gì cho phải. Thấy Tập Nhân bưng trà đến, cô ta cũng vờ vẫn đưa túi thuốc ra.
Phượng Thư đứng dậy cười, cầm lấy và nói:
Em Hai ạ, em cứ mặc áo mau lên, để mặc chúng tôi.
Bảo Ngọc cũng lăng xăng tìm cái này, tìm cái nọ. Phượng Thư nói:
Chú đi trước đi thôi, đời nào lại có cái lý các cậu chờ các mợ cùng đi bao giờ?
Bảo Ngọc nói: Tôi chỉ ngại cái áo này không đẹp, không bằng mặc cái áo lông công của
cụ cho năm trước, đẹp hơn.
Phượng Thư liền trêu Bảo Ngọc: Thế sao chú lại không mặc?
Mặc áo ấy hơi sớm quá.
Phượng Thư chợt nhớ ra, biết mình lỡ lời. May mà Bảo Thoa cũng là bà con bên ngoại
của họ nhà Vương, nhưng trước mặt bọn a hoàn cũng thấy khó coi. Tập Nhân đỡ lời:
Mợ Hai không biết đấy, chứ có mặc được, cậu ấy cũng không mặc. Phượng Thư nói: Sao
thế?
Thưa mợ, cậu tôi làm việc gì cũng thực là kỳ quặc. Năm nọ nhân ngày sinh nhật ông cậu
Hai, cụ cho cậu tôi cái áo ấy, không ngờ hôm đó áo bị cháy mất một chỗ. Lúc ấy mẹ tôi
ốm nặng, tôi không ở nhà. Hồi đó hãy còn mồ ma chị Tình Văn. Nghe nói chị ấy ốm,
nhưng suốt đêm vẫn mạng lại cái chỗ cháy ấy, hôm sau cụ mới không nhận thấy. Năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.