HỒNG LÂU MỘNG - Trang 806

Diệu Ngọc lại mang hai cái chén khác ra, một cái có quai, trên khắc ba chữ lệ “cô kiều
trác”

2

, bên cạnh có một hàng chữ nhỏ, viết chân phương “Vương Khải trân ngoạn

3

; lại

có một hàng chữ nhỏ nữa viết "Tống Nguyên Phong ngũ niên tứ nguyệt My Sơn Tô Thức
kiến ư bí phủ"

4

. Diệu Ngọc rót một chén đưa cho Bảo Thoa. Còn một chén dáng như cái

bát nhưng mà nhỏ, cũng có ba chữ "điểm tế kiều”

5

khắc lối triện. Diệu Ngọc pha trà vào

chén và đưa mời Đại Ngọc, rồi lấy cái chén ngọc xanh của mình thường dùng pha cho
Bảo Ngọc. Bảo Ngọc cười nói:
Người ta thường nói “thế pháp bình đẳng

6

, sao hai cô được dùng đồ cổ quý, mà tôi lại

phải dùng đồ tục này?
Diệu Ngọc nói: Thế là đồ tục à? Không phải tôi nói liều đâu, nhà cậu chưa chắc đã tìm ra
được cái đồ tục này!
Tục ngữ nói “Vào làng phải theo làng”, đến đây thì những đồ vàng ngọc châu báu đều
cho là tục cả.
Diệu Ngọc nghe nói thích lắm, lại lấy ra một cái chén lớn làm bằng gốc trúc chạm rồng
cuộn ngoằn ngoèo nhiều khúc, cười nói:
Chỉ còn có một cái chén nhớn này thôi, cậu có thể uống hết được không?
Uống hết được.
Dù uống hết, cũng chẳng phí trà đâu cho cậu uống. Cậu không nghe người ta nói: “Uống
chén thứ nhất là để thưởng thức mùi vị trà, chén thứ hai là phường ngu xuẩn uống cho
khỏi khát, đến chén thứ ba là con trâu con lừa uống rồi”. Bây giờ cậu uống cả một chén
lớn này còn ra cái gì nữa.
Bảo Thoa, Đại Ngọc và Bảo Ngọc nghe xong đều cười ầm lên. Diệu Ngọc cầm bình nước
chỉ rót độ một chén con vào chén lớn, Bảo Ngọc nhấm nháp từng tí, thấy hương vị mát
nhẹ, khen ngợi không ngớt. Diệu Ngọc nghiêm nét mặt nói: Cậu nhờ phúc của hai cô mới
được uống trà này, chứ một mình cậu thì tôi không mời đâu.
Bảo Ngọc cười nói:
Tôi biết lắm, vì thế tôi không cảm ơn người, chỉ cảm ơn hai cô thôi. Diệu Ngọc nói:
“Đúng đấy”.
Đại Ngọc hỏi: Đây cũng là nước mưa năm ngoái phải không? Diệu Ngọc cười nhạt:
Cô mà lại là người rất tục, ngay nước uống cũng không biết nếm. Đó là tuyết ở trên hoa
mai mà năm năm về trước tôi lấy ở chùa Huyền Mộ Bàn Hương đấy, chỉ chứa được đầy
một lọ hoa màu xanh thôi. Tôi chôn xuống đất để dành mãi, không uống, đến hè năm nay
mới đào lên. Tôi chỉ uống một lần, nay là lần thứ hai cô nếm cũng không biết à? Nước
mưa năm ngoái làm gì có hương vị mát dịu như thế? Uống thế nào được? Bảo Thoa biết
Diệu Ngọc có tính dở hơi, không thích nói nhiều, cũng không thích ngồi lâu; uống nước
xong, rủ Đại Ngọc đi ra. Bảo Ngọc nói với Diệu Ngọc:
Cái chén bà già uống lúc nãy, tuy bẩn, nhưng vất đi thật đáng tiếc! Cứ ý tôi, nên cho bà
già nghèo ấy đem bán cũng có thể sống qua ngày. Người thấy có được không?
Diệu Ngọc nghĩ một lúc gật đầu nói:
Thôi được. May tôi chưa uống đến cái chén ấy bao giờ. Đã uống rồi thì tôi đập đi, không
khi nào đem cho bà ấy. Cậu muốn cho bà ấy, xin mang ngay đi.
Như thế là phải. Khi nào người lại thèm nói chuyện với bà ấy? Nếu nói chuyện với bà ta
thì người cũng bị bẩn lây. Cứ đưa cho tôi là được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.