Tống cổ ngay nó đi! Mời một thầy thuốc quen đến đây.
Bà già nói:
Tôi không biết thuốc thày này có hay gì không. Bây giờ sai đứa hầu nhỏ đi mời thầy
thuốc họ Vương đến cũng được. Nhưng còn thày này, thế nào cũng phải giả tiền xe cho
họ, vì khi mời không nói cho phòng tổng quản biết.
Giả cho nó bao nhiêu?
Giả ít không tiện, xoàng ra cũng phải một lạng mới đúng lẽ của nhà ta.
Trả thầy thuốc họ Vương bao nhiêu?
Thầy thuốc họ Vương và thầy thuốc họ Trượng, mỗi khi đến xem bệnh, không phải trả
tiền vặt, chẳng qua một năm bốn mùa, đưa lễ một lần thôi, đó là lệ nhất định hàng năm,
còn thày này mới đến, nên trả cho họ một lạng.
Bảo Ngọc liền sai Xạ Nguyệt đi lấy tiền. Xạ Nguyệt nói:
Không biết chị Hoa cất ở đâu.
Tôi vẫn thấy chị ấy lấy tiền ở cái hòm khảm xà cừ nhỏ, tôi và chị đi tìm xem.
Hai người vào buồng để đồ đạc của Tập Nhân, mở hòm khảm ra, thấy ngăn trên để bút
mực, quạt, bánh hương túi và khăn mặt; ngăn dưới để mấy chuỗi tiền. Mở ngăn kéo ra,
thấy trong hộp nhỏ có mấy cục bạc và một cái cân tiểu ly. Xạ Nguyệt lấy một cục bạc và
cái cân, hỏi Bảo Ngọc:
Cái hoa một lạng ở chỗ nào?
Chị hỏi tôi hay thật, cứ làm như là người mới đến ấy.
Xạ Nguyệt cũng cười, rồi định đi hỏi người khác. Bảo Ngọc nói:
Chọn cục nào to nhất trả cho hắn. Đây không phải là buôn bán, tính toán làm gì! Xạ
Nguyệt nghe nói, bỏ cân xuống, chọn một cục, nhấc đi nhấc lại, cười nói:
Có nhẽ cục này một lạng đây. Thà cho hơn một tí, kẻo thầy kiết ấy không cười chúng ta
không biết cân, lại cho là chúng ta bủn xỉn.
Bà già đứng ở cửa cười nói:
Đó là một thỏi năm lạng, đã cắt đi một nửa rồi, cục này ít nhất cũng phải hai lạng đấy!
Giờ không có dao chặt, cô hãy cất nó đi, chọn một cục nào nhỏ hơn. Xạ Nguyệt đã khóa
hòm, đi ra cười nói:
Ai còn tìm được nữa, nhiều ít bà cũng cứ mang đi cho xong! Bảo Ngọc nói:
Bảo Dính Yên đi mời thầy thuốc khác đến.