Bảo Ngọc nói: Cụ và bà nói ngày mai là ngày chính tiệc, phải mặc áo này. Mới hôm đầu
đã bị cháy rồi, thật là chán quá!
Tình Văn nghe xong, không nhịn được, trở mình lại nói: Mang lại đây tôi xem nào! Số
không được mặc cái áo ấy thì thôi! Bây giờ lại còn làm rối lên!
Bảo Ngọc cười: Nói thế cũng đúng đấy.
Rồi đưa áo cho Tình Văn, lại mang đèn đến để nhìn kỹ một lượt. Tình Văn nói:
Đó là chỉ kim tuyến bằng lông công đấy. Nay cũng lấy chỉ kim tuyến bằng lông công
mạng từng hàng cho khít nhau thì cũng có thể nhuế nhóa được.
Xạ Nguyệt nói:
Có sẵn chỉ lông công đấy, nhưng ở đây ngoài chị ra còn ai biết mạng nữa.
Tình Văn nói: Biết nói sao đây, tôi cũng đành liều mà làm vậy.
Bảo Ngọc nói: Thế sao được? Chị vừa mới đỡ mệt một tí, đã làm việc thế nào được?
Tình Văn nói: Tôi biết thân tôi, cậu không cần phải để ý quá.
Tình Văn đứng dậy quấn tóc, khoác áo, thấy người loạng choạng mắt hoa đầu váng,
không thể gượng được. Nhưng nếu không làm, sợ Bảo Ngọc sốt ruột đành phải cắn răng
ngồi làm, và bảo Xạ Nguyệt xâu chỉ hộ. Tình Văn lấy một sợi ướm thử rồi cười nói:
Tuy không giống lắm, nhưng đính vào cũng không khác mấy.
Bảo Ngọc nói:
Thế cũng đẹp lắm rồi, tìm đâu cho được thợ may Nga La Tư bây giờ?