HỒNG NHAN LOẠN - Trang 128

Hoàng hậu à, Hoàng hậu, ngàn lần vạn lần người tuyệt đối không được

liều.

Quản gia kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm khó có thể luận

bàn là gì. Lần đầu tiên Quy Vãn bắt gặp một chút xao động trên gương mặt
bình thản của vị quản gia già, nàng nhìn lão, hỏi: “Sao vậy?”

Quản gia lại cúi đầu, mọi biểu cảm trên gương mặt phút chốc biến mất,

ông ta đáp một lời gọn ghẽ: “Thưa vâng, tiểu nhân sẽ phái người ngày đêm
giám sát phủ quốc trượng.” Thật là kỳ quái, mới sáng nay Tướng gia có
lệnh truyền, đến nay phu nhân cũng phân phó hệt như vậy, không biết có
nên bẩm lại hay không, quản gia phân vân, há miệng muốn nói nhưng ngẫm
nghĩ rồi lại thôi, rốt cuộc bao nhiêu lời đành nuốt lại trong lòng.

Thấy quản gia đã lặng lẽ rời đi, Quy Vãn lại chăm chú ngắm nhìn nhành

cây mới trẩy, bàn tay nâng lấy nhánh cây mảnh mai, lòng kìm không đặng
buông một tiếng than: “Trời đã sang xuân, cớ gì còn lạnh đến vậy?”

***

- Cỏ non xanh biếc vùng Yên, cành dâu xanh ngả ở bên đất Tân.

- Lòng em đau đớn muôn phần, phải chăng là lúc phu quân nhớ nhà.

(*)

(*) Nguyên ngăn: “Yên thảo như bích ti, Tân tang đệ lục chi”“Đương quân hoài quy nhật,

thị thiếp đoạn trường thì”, trích từ bài thơ “Xuân tứ” (Ý xuân) của Lý Bạch, Tản Đà dịch.

Lời vừa dứt đã nghe một tiếng ngâm vịnh du dương họa theo, dáng

người uyển chuyển dịu dàng mang theo ý cười hờ hững như gió thoảng như
mây trôi.

Quản Tu Văn buông bút, xoay người lại, quả nhiên thấy Quy Vãn đã

đứng bên hiên từ lúc nào, hắn nở nụ cười bắt chuyện: “Phu nhân, có chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.