HỒNG NHAN LOẠN - Trang 349

ngụm, mỉm cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn Quy Vãn đang chậm rãi tiến lại,
giữa phút ngất ngây mơ hồ, ánh mắt đọng lại trên mình nàng, đồng tử dần
dần chuyển sang thâm trầm sâu thẳm. Rượu nồng chậm rãi thấm sâu, rót
vào tứ chi bách hài, khiến lồng ngực nóng rần rật, hơi nóng xộc lên tận đỉnh
đầu, tiếng động bốn bề bỗng nhiên lặng mất tăm, chỉ còn lại một nhan sắc
yêu kiều, quán tuyệt tất thảy xuân sắc trên thế gian.

Hoàng cung hoa lệ hoàn toàn cách ngăn hoàn toàn với thế giới trần tục

ngoài kia. Nét hoa lệ của nơi này, thanh này, sắc này, tình này mới thật mơ
màng. Tất thảy đã vượt quá chuẩn mực thông thường của cõi phàm tục, tỏa
ra hương vị ngọt ngào đầy dụ hoặc tội lỗi, lả lơi cám dỗ khiến thế nhân sẵn
sàng đạp bỏ mọi giới hạn đạo đức.

Một văn sĩ ngồi lẫn trong trăm quan khẽ phe phẩy cây quạt lông trên tay,

thoáng nhếch môi lắc đầu, nhỏ giọng than thầm: “ Thật không ngờ mầm họa
vong quốc không phải chỉ một mà tới tận hai.” Nói rồi liền há miệng dốc
cạn một ly rượu.

“Tướng quân!” Hạ giọng gọi người bên cạnh mới phát hiện ra Lâm Thụy

Ân hoàn toàn không nghe thấy gì, ánh mắt tản mát, trăm mối cảm xúc cuộn
lên lẫn lộn phức tạp. Văn sĩ kia mỉm cười thê thiết mà ngập đầy vẻ trào
phúng mỉa mai: “Tướng quân à, người chớ quên, ta từng nói rồi, vẻ đẹp của
nữ nhân một khi hóa thành vũ khí, ắt hẳn là chuyện cực kỳ đáng sợ, sẽ chỉ
mang tới thảm kịch mà thôi.”

Thân hình trước mặt y chấn động, Lâm Thụy Ân quay đầu, hổ thẹn

thoáng ngập trên mặt, buông tiếng cười khổ: “Lời quân sư nhắc nhở thật
chẳng sai, thụ giáo.” Rồi không dám liếc trông về phía kia nữa, ánh mắt rời
đi, ngồi nghiêm chỉnh.

“Hoàng thượng!” Một thanh âm du dương vang lên, mọi sự chú ý đổ dồn

về phía hoàng tọa, trăm quan ngẩng đầu, nhìn về phía Hoàng hậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.