“Cảnh sát đô thành đây. Tôi là thám tử Cross,” tôi nói và chìa huy hiệu của
mình c viên cảnh sát tuần tra đang cố chặn đường vào bãi đỗ xe. Viên cảnh
sát nhìn thấy cái khiên màu vàng và tránh sang bên.
Còi xe cảnh sát và xe cứu thương đủ loại tiếp tục rú vang và tôi tự hỏi vì
sao lại như vậy. Đến thời điểm bước vào tiền sảnh của nhà băng thì tôi hiểu.
Tôi đếm được năm xác chết. Các nhân viên thu ngân và ủy viên ban quản
trị: ba nữ, hai nam. Tất cả đều bị bắn chết. Lại là một cuộc thảm sát nữa, có
lẽ là cuộc thảm sát tệ hại nhất cho đến bây giờ.
“Sao lại thế này? Lạy Chúa!” Đặc vụ Cavalierre thì thào bên tôi. Cô bám
chặt lấy cánh tay tôi trong một giây, nhưng rồi cô nhận ra việc mình làm và
buông ra.
Một đặc vụ FBI đi nhanh về phía chúng tôi. Tên anh là James Walsh, và tôi
nhớ anh từ lần gặp đầu tiên tại văn phòng địa phương. “Ở đây có năm người
chết lận. Tất cả đều là nhân viên nhà băng.”
“Có con tin ở nhà không?” Betsey hỏi.
Walsh lắc đầu. “Vợ giám đốc nhà băng cũng đã chết. Bị bắn ở tầm gần.
Chúng tôi không biết bị hành quyết vì lý do gì... Betsey này, chúng để một
người sống sót tại nhà băng đấy. Ông ấy có một lời nhắn gửi cô và thám tử
Cross. Nó được gửi đến từ một kẻ nào đó gọi là Ông Trùm.”