HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 140

Em không muốn anh biết em sẽ đi đâu. Em không muốn anh tìm em. Làm
ơn đừng cố làm thám tử với em, Alex ại>Hoặc làm bác sĩ tâm thần.”

Tôi không thể tin những gì tôi nghe được. Tôi không chờ đợi những điều
như thế. Tôi đứng đó câm lặng, chỉ đăm đăm nhìn Christine. Tôi không
nghĩ mình từng có cảm giác sững sờ đến thế, buồn đến thế và cô đơn đến
thế trong đời. Tôi cảm thấy vô nghĩa và trống rỗng.

“Còn con thì sao?” cuối cùng tôi nói trong tiếng thì thầm phát ra nghẹn
ngào và khàn đặc.

Nước mắt bất ngờ trào ra trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng. Christine bắt
đầu nức nở và run rẩy. Không thể nào kiểm soát nổi. “Em không thể đem
Alex đi cùng. Không thể trong hoàn cảnh của em. Không như thế này. Lúc
này con phải ở với anh và Nana.”

Tôi bắt đầu mở miệng, nhưng không thốt lên lời, không một lời nào.
Christine nhìn thẳng vào mắt tôi một thoáng. Mắt nàng quá buồn đau và bối
rối. Sau đó nàng quay đi và trở lại nhà. Nàng mất hút vào bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.