HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 142

rời khỏi Washington. Con biết người hẳn đang một lần nữa thử thách con
đây.”

Adele nhăn nhó như thể chị bị bỏng. Chị rời mắt khỏi ngọn nến đang cháy
lung linh và nhìn vào mắt tôi.

“Ồ, Alex, tôi rất tiếc. Anh không cần thêm thử thách nữa đâu.

“Tôi không sao,” tôi nói với chị. Tôi không muốn bị cuốn vào chuyện này,
không hề muốn, kể cả với Adele.

“Ồ, Alex, Alex.” Chị lắc đầu quầy quậy. “Anh biết rõ hơn thế. Tôi cũng vậy
mà.”

“Tôi ổn, thật đấy.”

Adele có vẻ bực mình với tôi. “Ổn, được thôi. Sẽ mất một trăm đô khám
bệnh. Anh có thể bỏ số tiền ấy vào giỏ tiền quyên góp.”

Adele quay về với gia đình chị, họ ngồi ở khoảng giữa dưới lối đi trung
tâm. Chị ngoái lại nhìn tôi. Lúc này chị không còn cười nữa.

Khi tôi về chỗ của mình, Damon hỏi người phụ nữ xinh đẹp mà tôi vừa nói
chuyện ở phía sau nhà thờ là ai.

“Cô ấy là bác sĩ. Là bạn của ba,” tôi đáp, điều đó là khá đúng.

“Cô ấy là bác sĩ của ba ư? Bác sĩ gì hả ba? Cô ấy có vẻ hơi giận ba đấy,” nó
thì thầm. “Ba đã làm gì sai vậy?”

“Ba không làm gì sai cả, con ạ,” tôi khẽ khàng đáp lời. “Ba không có
chuyện riêng tư ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.