HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 180

báo động giả thì điều đó đang trở nên khó khăn hơn. Tôi thực sự không
chắc liệu mình còn có thể chạy một lần nữa tới đầu bên kia của đoàn tàu
hay không

“Có lẽ chúng ta nên xuống tàu cùng những túi tiền này,” từ chỗ của mình
trên những túi tiền Walsh lên tiếng. “Ít ra thì cũng làm hỏng thời gian biểu
của chúng. Hãy làm cái gì đó mà chúng không trông đợi.”

“Đó là một ý kiến, nhưng quá nguy hiểm cho các con tin,” Betsey bảo anh
ta.

Walsh và Doud chửi thề ầm ĩ khi chiếc máy thu phát hai chiều lại tiếp tục
hoạt động. Chúng tôi hầu như đã hết chịu nổi. Giới hạn của chúng tôi là gì
chứ?

“Có tật giật mình,” giọng nói vang lên. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng nổ
của lon nước ngọt hay lon bia được mở. Sau đó là dấu hiệu của đồ ăn. Hay
có lẽ nên nói thế này, không có tật cũng giật mình?”

Giọng nói thét lên với chúng tôi. “Ném các bao tiền ra! Làm đi! Chúng tôi
đang theo dõi đoàn tàu. Chúng tôi thấy các người! Ném các bao tiền ra
không chúng tôi sẽ giết tất cả con tin!”

Chúng tôi không có lựa chọn, không có phương án lựa chọn nào còn để ngỏ
đối với chúng tôi. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là cố ném những
bao tiền ra ngoài gần với nhau. Chúng tôi quá mệt không di chuyển nhanh
nhẹn được như lẽ ra có thể. Tôi có cảm giác như đang đi trong mơ vậy.
Quần áo tôi ướt sũng, tay chân tôi nhức nhối.

“Ném các bao tiền ra nhanh hơn đi!” giọng nói ra lệnh. Hãy xem đám vai u
thịt bắp kia nào, đặc vụ Cavalierre.”

Gã có thể nhìn thấy chúng tôi sao? Chắc thế rồi. Nghe có vẻ như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.