HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 200

Chương 72

CÓ VŨ TRANG VÀ NGUY HIỂM - đủ là một sáo ngữ dung tục, nhưng lại
có ý nghĩa thực đối với các nhân viên cảnh sát.

Chúng tôi tiến vào tòa nhà. Ba hàng một băng qua tầng trệt dơ dáy, tối tăm,
sau đó chúng tôi vội vã lao lên vài đợt cầu thang về phía tầng sáu. Cầu
thang bẩn thỉu và ố màu răng sâu. Có lẽ ở đây đã từng xảy ra một vụ hỏa
hoạn nghiêm trọng. Mồ hóng bám dày trên tường, sàn nhà, và cảcầu thang
bằng kim loại. Tên Trùm có thể ẩn nấp trên đó không? Hắn là người da
đen? Với FBI điều đó có vẻ là không tưởng. Vì sao vậy?

Bất thình lình chúng tôi bắt gặp hai con nghiện nhếch nhác, gầy trơ xương
đang châm thuốc trên cầu thang tầng bốn. Chúng tôi rút súng ra, và chúng
lồi mắt nhìn chúng tôi trừng trừng, tiến thoái đều lưỡng nan.

“Chúng tôi không làm gì các anh,” cuối cùng một người trong hai tên
nghiện gằn giọng nói. Trông hắn phải ngoại tứ tuần, nhưng chắc chắn mới
chỉ ngoài hai mươi tuổi.

“Cứ tự nhiên,” tôi khẽ nói. Tôi lạnh lùng chĩa một ngón tay vào chúng.
“Không được mở miệng đấy.”

Hai thằng xì ke mắc bệnh hoang tưởng hẳn phải nghĩ rằng chúng tôi đang
đến bắt chúng. Cả hai không thể tin nổi chúng tôi vội vã vượt qua chúng.
Tôi nghe thấy Sampson nói, “Biến ngay. Đây là ngày may mắn cuối cùng
của chúng mày đấy.”

Tôi đã có thể nghe thấy tiếng trẻ khóc và lũ nhóc đang la hét, tiếng lảm
nhảm của vài chiếc tivi, tiếng nhạc jazz, hip-hop và salsa lọt qua những bức
tường mỏng. Bụng tôi thắt lại. Vào tóm Brand trong một tòa nhà đông đúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.