HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 227

một người phụ nữ tên là Christine Johnson. Điều đó có vẻ đúng đắn đối với
cả hai chúng tôi. Không khi nào tôi không muốn ở bên cô ấy.”

Tôi suy sụp. Tôi không hề muốn thế, nhưng tiếng nức nở đến từ đâu không
rõ. Rồi tôi khóc rất nhiều, không thể nào bắt mình dừng lại được. Người tôi
rung lên, nhưng tôi có thể cảm thấy Betsey đang giữ chặt lấy tôi, giữ chặt
không rời.

“Tôi rất tiếc,” cuối cùng tôi cũng ấp úng được mấy từ.

“Đừng nói thế,” cô nói. “Tôi nghĩ cả hai đứa mình đều cần những vòng tay.
Những cái ôm mới tốt nhường nào.”

Betsey và tôi ôm nhau một lúc lâu và rồi tôi quay về phòng mình đơn độc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.