“Không, nó bị thiu rồi. Tôi để dành đồ ăn thiu mà. Anh nghĩ gì thế hả Alex?
Tất nhiên là ngon rồi. Đó là một tác phẩm ẩm thực dân dã đấy.”
Tôi thôi săm soi vào tủ lạnh và ngước nhìn bà. “Xin lỗi bà. Chúng ta đang
cãi vã chăng?”
“Không hề. Nếu chúng ta cãi nhau thì anh biết ngay thôi. Tôi thấy trong
người dễ chịu. Anh lại làm việc quần quật rồi. Nhưng có vẻ anh háo hức về
điều đó. Vẫn là Hiệp sĩ giết rồng phải không? Kiếm sống bằng thanh gươm
và tất cả những thứ đó sao?”
Tôi lấy món thịt gà ra khỏi tủ lạnh. Tôi đói lả. Chắc hẳn tôi có thể xơi tái
món gà lạnh. “C điên khùng này sẽ sớm kết thúc thôi.”
“Rồi sẽ có hết vụ này đến vụ khác nữa. Mới đây tôi có thấy một câu châm
ngôn khá hay - lúc nào cũng có khả năng sửa đổi - cho đến chết. Anh nghĩ
gì về nó hả?”
Tôi gật đầu và buông tiếng thở dài. “Bà cũng mệt mỏi vì phải ở bên một
thám tử hình sự chứ? Cháu không thể nói rằng cháu trách bà sao?”
Nana nhăn mặt. “Không, không hề, thật vậy. Tôi thích điều đó. Nhưng tôi
hiểu rõ vì sao nó có thể không làm tất cả mọi người hài lòng.”
“Cháu cũng vậy, nhất là trong những ngày như hôm nay. Cháu không thích
những gì đã xảy ra giữa cháu và Christine. Thậm chí cháu căm thù chúng.
Chúng khiến cháu buồn. Làm cháu đau lòng. Nhưng cháu hiểu cô ấy sợ cái
gì. Chúng cũng làm cháu sợ.”
Đầu Nana từ từ lắc nhẹ. “Dù không thể là Christine thì anh cũng vẫn cần
một người nào đó. Cả Jannie và Damon cũng vậy. Anh hiểu việc gì phải
làm ngay chứ?”