đôi chút khó chịu. Dù sao thì tôi cũng đã nghe thấy những lời đồn rằng anh
là một cố vấn tâm thần xuất sắc.”
Tôi không bị cắn câta là bác sĩ; tôi là cố vấn tâm thần. Tôi nói với Cioffi về
danh sách những kẻ tình nghi tôi đã lập ra. Anh ta cầm lấy bản danh sách từ
tay tôi và nhanh chóng kiểm tra những cái tên.
“Tất nhiên, tôi biết tất cả các bệnh nhân này. Tôi chắc rằng một vài người
đủ nóng tính để trở nên hung tợn. Anderson và Hale thực ra đã từng giết
người trong quá khứ. Tuy nhiên, vẫn hết sức nặng nề khi nghĩ rằng bất kỳ ai
trong số những người này tổ chức một loạt những vụ cướp liều lĩnh. Và rồi,
đương nhiên, tại sao họ vẫn ở đây nếu đã cuỗm toàn bộ số tiền đó?” Anh ta
cười phá lên. “Nếu là tôi thì chắc chắn tôi không ở lại.” Vậy sao, hả bác sĩ
Cioffi? Tôi phải tự hỏi.
Tiếp đó, tôi dành gần một tiếng đồng hồ cho bác sĩ Marcuse, người có một
phòng làm việc nhỏ hơn kế bên phòng Cioffi. Tôi thích tiếp xúc với ông ta,
và thời gian trôi nhanh. Marcuse là người năng nổ, hoạt bát và đang cố hợp
tác với cuộc điều tra. Cũng có thể ông ta làm ra vẻ như vậy.
“Làm sao anh tới được đây, tới bệnh viện Hazelwood này hả?” cuối cùng
tôi hỏi ông ta.
“Hỏi thì dễ, trả lời thì khó đây. Cha tôi là phi công quân đội. Ông mất cả hai
chân trong Thế chiến thứ hai. Từ năm lên bảy, tôi đã lê la tới các bệnh viện
cựu chiến binh rồi. Tôi ghét cay ghét đắng chúng, và có lý do chính đáng cả
đấy. Tôi nghĩ tôi muốn biến chúng thành những nơi tốt đẹp hơn cái mà cha
tôi biết.”
“Anh thành công chứ?” tôi hỏi.
“Tôi đến đây chưa đầy tám tháng. Tôi thế chỗ của bác sĩ Francis, người đã
chuyển đến một bệnh viện cựu chiến binh khác ở Florida. Tiền bạc không