Chương 102
CÓ PHẢI HẮN ĐANG SĂN ĐUỔI CHÚNG TÔI KHÔNG? Đầu tiên là
cái chết của đặc vụ James Walsh, bây giờ đến lượt Doud mất tích. Không có
cách gì để nói rằng liệu những sự kiện này có liên quan đến nhau hay
không, nhưng chúng tôi phải thừa nhận rằng chúng có liên quan. Là hắn,
phải thế không?
Tôi đã bố trí thời gian để thẩm vấn bác sĩ Cioffi tại tòa nhà hành chính của
bệnh viện, vì thế tôi đúng hẹn. Tôi đã nghiên cứu ít thông tin cần thiết về
Cioffi và vài chuyên gia tâm thần học tại Hazelwood. Bản thân Cioffi cũng
là một cựu chiến binh; anh ta đã hai lần sang Việt Nam, sau đó làm việc tại
bảy bệnh viện cựu chiến binh trước khi về bệnh viện này. Anh ta có thể là
tên Trùm không? Anh ta chắc chắn có quá trình đào tạo về tâm lý không
bình thường. Nhưng ngược lại thì tôi cũng vậy.
Khi tôi xuất hiện trong văn phòng của anh ta, bác sĩ Cioffi đang viết tại
chiếc bàn gỗ thông của một cộng sự, lưng quay về phía cửa sổ. Anh ta ngồi
trên một chiếc ghế mây bọc vải kẻ sọc màu vàng phù hợp với những tấm
rèm.
Tôi không nhìn rõ anh ta lắm, nhưng tôi biết anh ta có thể nhìn thấy tôi.
Chà, chúng tôi đang đấu trí - dù chúng tôi đều là những chuyên gia tâm lý.
Cuối cùng anh ta cũng nhìn lên và vờ ngạc nhiên vì tôi có mặt ở đó. “Thám
tử Cross, tôi xin lỗi. Tôi đồ rằng thời gian đã rời bỏ tôi rồi.”
Anh ta buông ống tay áo xuống rồi đứng lên chỉ tay về phía hàng ghế kê sát
bức tường phía xa. “Một đêm, bác sĩ Marcuse và tôi đã nói chuyện về anh.
Chúng tôi nhận thấy đã khá bất nhã vào cái ngày anh và đồng nghiệp đến.
Tôi nghĩ chúng tôi thấy việc cảnh sát đi quanh các khu phòng bệnh gây ra