HỒNG RỰC ĐỎ - Trang 288

sẽ được rà soát); tám giờ kiểm tra trực tiếp một bệnh nhân tên là Copeland -
người được xem là rất muốn tự sát, mười lăm phút kiểm tra vào lúc chín giờ
- kiểm tra nơi ở của tất cả bệnh nhân mười lăm phút một lần và ghi điểm
cạnh tên họ trên tấm bảng trong hành lang bên ngoài phòng trực; và sọt rác
(ai đó cần phải đổ rác).

Mỗi lần đến chỗ tấm bảng, tôi lại tô phấn đậm lên những cái tên có vẻ khả
nghi nhất. Cuối giờ kiểm tra, tôi đã có bảy ứng cử viên trong bảng danh
sách nóng của mình.

Một bệnh nhân tên là James Gallagher có tên trong danh sách đơn giản vì y
tương đối phù hợp với mô tả về mặt thể chất về tên Trùm. Hắn đủ cao, ngực
nở, có vẻ lanh lợi và thông minh vừa phải. Chỉ nội bấy nhiêu thôi đã khiến
hắn bị nghi ngờ.

Frederic Szabo được hưởng đặc quyền đi lại trên toàn thành phố, nhưng hắn
là kẻ nhút nhát và tôi không tin hắn là kẻ giết người. Từ sau chiến tranh Việt
Nam, hắn đã rong ruổi khắp đất nước và chưa bao giờ duy trì được việc làm
hơn vài tuần. Thỉnh thoảng hắn vẫn khạc nhổ vào nhân viên bệnh viện,
nhưng đó là điều càn quấy tồi tệ nhất dường như hắn có thể làm.

Stephen Bowen có đặc quyền đi lại trên toàn thành phố và đã có lúc là một
đại úy bộ binh đầy triển vọng ở Việt Nam. Ông ta bị PTSD và từ năm 1971
đã ra vào các bệnh viện như cơm bữa. Ông ta thận trọng nói rằng ông ta
chưa bao giờ có một “công việc thực thụ” kể từ khi rời quân ngũ.

David Hale đã từng làm cảnh sát hai năm tại Maryland trước khi có những
ý nghĩ hoang tưởng rằng mỗi một người châu Á y gặp trên đường phố đều
được cử đến để giết y.

Michael Fescoe đã làm việc cho hai ngân hàng ở Washington, nhưng y
dường như quá mê muội để giữ cân bằng cuốn séc. Có lẽ y đang giả bị
PTSD, nhưng bác sĩ chuyên khoa của y tại bệnh viện lại không nghĩ vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.