“Anh không dừng đâu. Anh cũng thích vuốt ve mà. Em không ngăn cản
chứ?”
“Ôi, Chúa ơi, tuyệt quá! Alex!” cô rít lên, hoàn toàn không hợp với tính
cách của cô.
Tôi hôn cô vào những nơi ngón tay tôi đã vuốt ve cô. Cô thật nồng nàn cho
sự vuốt ve. Cô xức loại nước hoa hảo hạng mà cô bảo tôi là loại Mãi mãi
Alfred Sung. Tôi hôn lên môi cô, không phải là mãi mãi, nhưng thật lâu,
thật lâu.
Chúng tôi khiêu vũ thêm chút ít, đeo cứng lấy nhau, hôn nhau, vuốt ve cơ
thể của nhau. Chúng tôi có tất cả thời gian trên thế gian này. Chúa ơi, tôi
đến với một người như thế này quá muộn màng.
“Nhanh lên. Nào!” Cuối cùng một trong hai chúng tôi>
Dứt khoát đã đến lúc rồi.
Tôi yêu Betsey chậm rãi, thật chậm. Tôi tiếp tục đi xa nhất mà tôi có thể
vào trong cô. Tôi ở phía trên, nhưng tôi dồn trọng lượng của mình vào cánh
tay. Chúng tôi cùng di chuyển, có vẻ rất tuyệt và không cần nhiều nỗ lực.
Betsey bắt đầu ấm ứ, không phải là một bài ca đặc biệt nào, chỉ là chất
giọng ngọt ngào làm tôi run lên như dây đàn.
“Anh muốn ở bên em,” tôi nói. “Rất nhiều. Thậm chí nhiều hơn là anh
tưởng.”
“Ôi, em cũng vậy. Em chả bảo anh việc này hay hơn là săn đuổi tên Trùm là
gì.”
“Việc này hay hơn nhiều.”