Bắc I-95. Chúng tôi đi được khoảng mười dặm thì hướng về phía Đông, về
phía đại dương và đảo Singer. Mặt trời trông như một viên kẹo chanh đang
tan ra trên bầu trời xanh ngắt.
Trên chuyến bay tôi đã có thời gian suy ngẫm về giả tuyết có hai tên Trùm
của mình. Càng xem xét giả thuyết này một cách toàn diện tôi lại càng tin
chắc hơn rằng cuối cùng chúng tôi đã đi đúng hướng. Một hình ảnh sống
động tiếp tục loé lên trong đầu tôi.
Đó là ảnh của một bác sĩ tâm thần tên là Bernard Francis. Tấm ảnh này
được kẹp vào hồ sơ cá nhân của Francis tại Hazelwood. Hai tấm ảnh khác
được treo trên tường phòng làm việc của bác sĩ Cioffi. Tôi đã thấy chúng ở
đó khi thẩm vấn anh ta. Bernard Francis có vóc người cao và đang bắt đầu
bị hói, có vầng trán rộng và một cái mũi khoằm. Y còn có cặp tai to, mềm.
Hệt như một chiếc ôtô mở cả hai cánh cửa.
Năm 1996, Francis từng là bác sĩ tâm thần của Frederic Szabo trong chín
tuần, và rồi năm tuần nữa trong năm ngoái. Đến cuối năm y chuyển đến
Florida, nghe nói là để làm việc tại bệnh viện cựu chiến binh ở Bắc West
Palm. Khi tôi thiết lập được liên kết đến Francis, thì tiếp theo sẽ là vài đầu
mối khác. Căn cứ vào ghi chép trong bệnh án thì năm ngoái bác sĩ Francis
đã cùng Szabo rời khỏi bệnh viện ít nhất ba lần. Những chuyến đi bản thân
chúng không có gì bất bình thường, nhưng vì lẽ đó chúng lại rất thú vị đối
với tôi.
Trong chuyến bay đến Florida, tôi còn đọc lại những ghi chép mà bác sĩ
Francis viết về Szabo năm 1996 và năm ngoái.
Một trong những bản ghi chép rất có ý nghĩa thời kỳ đầu đưa ra câu hỏi: Có
phải bệnh nhân thực sự dành khoảng hai mươi năm đi lang thang khắp đất
nước làm những việc kỳ cục không? Vì một lý do nào đó việc này nghe có
vẻ không thật. Bệnh nhân đáng ngờ này có một cuộc sống hoang tưởng rất