mang đến một cảm giác khiêu khích. Cô có một dự cảm, những việc sắp
xảy ra, có thể là một trận chiến ác liệt đầy gian nan và bão tố.
“Xin lỗi, đã làm phiền lúc cô đi làm.” Nam Cung Vũ Nhi nhấp một ngụm
coffee, thản nhiên mở miệng.
“Muốn nói gì, nói đi?”
“Tôi sẽ nói với cô, sự thật mà cô không biết. Nhưng cô có thể đảm bảo
với tôi, cuộc nói chuyện hôm nay, mãi mãi không được nói với Nam Cung
Nghiêu không? Tôi thực sự chỉ muốn tốt cho cô, nhưng tôi không muốn vì
vậy khiến giữa tôi và anh ấy có bất kỳ khúc mắc nào.”
Cô hít nhẹ. “Cô nói đi!”
“Chuyện tôi và Nam Cung Nghiêu không phải anh em, cô biết đúng
không? Xin lỗi, tôi thực sự không ngờ người nhận điện thoại là cô. Tôi
không đành lòng nhìn cô bị gạt, cũng từng nghĩ sẽ nói rõ với cô, nhưng
không phải bằng cách này. Tôi luôn biết, tôi được Nam Cung Nghiêu nhận
nuôi, chỉ là vẫn giả vờ như không biết, lặng lẽ yêu anh ấy.”
“Lúc còn nhỏ, anh ấy đối xữ với tôi rất tốt, cưng chiều tôi như một cô
công chúa. Nhưng bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, anh ấy bất hòa với tôi,
còn tống tôi ra nước ngoài. Tôi vẫn không biết nguyên nhân, cho đến lần về
nước này, anh ấy mới thổ lộ với tôi, bởi vì anh ấy yêu tôi. Nhưng mà, anh
ấy có nỗi khổ của anh ấy, tạm thời không thể tiếp nhận tôi. Anh ấy nói, anh
ấy thực sự rất yêu tôi, từ đầu đến cuối, chỉ yêu một mình tôi.”
Tim giống nhu bị dao cứa một nhác, miệng vết thương đau đến chảy mủ,
Uất Noãn Tâm gần như không còn dũng khí để nghe tiếp. Khóe mắt đỏ au,
chỉ là không muốn ở trước mặt cô ta làm cho mình trở nên thê thảm hơn.
“Anh ấy vẫn giấu tôi chuyện kết hôn, vì không muốn tôi đau lòng.
Nhưng không ngờ rằng, tự tôi vẫn phát hiện được. Sau khi về nước, tôi đã